101 Phòng ăn ngự tôn!Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, dẫn đầu bếp trưởng và trưởng kíp nhà hàng cùng nhau căng thẳng đứng chờ ở bên cạnh thang máy, vốn muốn dọn vắng hiện trường để cho hai vị Tổng Giám đốc an tâm dùng cơm, nhưng Tổng Giám đốc Trang nói, không cần thiết quấy rầy khách hàng, chỉ tới đây ăn bữa tối là được.
102 Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt sững sờ, quay đầu nhìn thấy Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu lại từ trong quầy bar đi ra, chuẩn bị xách từng bó từng bó hoa Bách Hợp đi về phía hầm rượu, sắc mặt của Trần Mạn Hồng có chút lúng túng nói: "Tổng Giám đốc, rất xin lỗi.
103 "Hạo Nhiên?" Tưởng Thiên Lỗi cất bước đi vào giá rượu. Trang Hạo Nhiên vừa nghe tiếng của Tưởng Thiên Lỗi, vừa nhìn Đường Khả Hinh đã hoảng sợ đến mất hồn, khóe miệng anh khẽ nhếch lên nụ cười, nhanh chóng đưa tay chạm vào giữa ngực cô, cài lại cúc áo sơ mi cho cô.
104 Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gọi, cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía lối vào phòng ăn. Hôm nay Như Mạt mặc váy ngắn màu hồng không có tay, bên hông mảnh mai thắt đai lưng màu đen, nơi nếp váy thêu hoa văn chỉ đen, mang giày cao gót màu hồng khảm viên kim cương đen, tay cầm túi xách Gucci, dịu dàng tao nhã đi tới, nét mặt tươi cười.
105 "Tử. . . . . . Tử. . . . . . Tử Hiền. . . . . . " Như Mạt cố kỵ nhìn cô, chớp mắt lệ. Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong Văn phòng, nghe gọi như thế, mặt cứng lại, cũng không có ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem tài liệu.
106 Trang Hạo Nhiên nhìn Tử Hiền, bật cười, nói: "Ở trong mắt cô, tôi thành công mọi thứ, trái lại làm cho phụ nữ chùn bước?""Chứng minh con người anh không tệ cho nên phụ nữ đến gần anh, yêu thích con người anh hơn thích tiền của anh!" Nhậm Tử Hiền nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, cười nói.
107 Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt mọi người, im lặng một hồi lâu, cảm nhận có một bóng dáng lạnh lùng đang phát ra hơi thở đáng sợ xông về phía mình, lòng của cô không khỏi căng thẳng, ánh mắt chớp một cái, rõ ràng muốn lùi bước.
108 Trong nhà hàng tây vang lên khúc nhạc giao hưởng, tiếng nhạc du dương trầm bổng. Ở nơi này, đã từng có một ông lão bỏ ra tâm huyết cả đời, hôm nay con gái mang theo một nửa khuôn mặt không trọn vẹn đi tới nơi này, bị nghi ngờ mọi điều, nhưng hình ảnh của người cha đã mất vẫn nhìn đứa con gái nở nụ cười từ ái.
109 Tầng lầu 100, thang máy chuyên dụng của Tổng Giám đốc ầm ầm mở ra. Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, kéo thân thể của cô, sải bước đi ra thang máy.
110 Đông Anh mỉm cười liếc mắt nhìn mấy dòng chữ tiếng anh, nói đùa: "Tôi xem hiểu, cô đọc không hiểu sao?"Đường Khả Hinh nhìn Đông Anh, ngây ngốc lắc đầu.
111 Trong phòng ăn vang lên tiếng nhạc thiếu nhi vui tai. Một lão đầu bếp người Italy, mập mạp, mặt mũi hồng hào, tay cầm ly kem lửa vẻ mặt rất hài hước, tự mình đưa đến trước mặt của Khả Hinh, dùng tiếng anh rất trìu mến nói: " Would you like tobe my princess?"Đường Khả Hinh không hiểu những lời này, liền nhìn về phía Nhã Tuệ.
112 Đường lớn ven biển, tiếng gió biển gào thét. Bầu trời xanh thẳm, trên con đường cái một bóng trắng dưới ánh mặt trời chói chang. Sau khi Đường Khả Hinh bước ra khỏi đại sảnh khách sạn, nhìn trời xanh biển biếc, cô thở dài một hơi, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, ôm túi xách trong ngực, bước chân nặng nề đi về phía trạm xe buýt.
113 Tô Thụy Kỳ có chút gian nan nhìn bộ dáng rất cố chấp của Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ mỉm cười nhưng không muốn thỏa hiệp. . . . . . "Nhanh lên! Nhai!" Đường Khả Hinh bưng chặt miệng của anh, kiên trì nói.
114 Tô Thụy Kỳ nhìn thấy Khả Hinh do dự, liền cười nói: "Đi thôi. Đừng đứng dưới trời quá nắng. "Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, đành phải mỉm cười vươn tay, mới vừa muốn đưa bàn tay nhỏ bé của mình bỏ vào trong lòng bàn tay anh, không ngờ Tô Thụy Kỳ đã dịu dàng vươn tay, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi về phía trước.
115 Tô Thụy Kỳ chậm rãi giơ điện thoại di động, nhìn màn hình màu xanh liên tục reo vang, lui về phía sau mấy bước, ngồi ở trên giường nệm mềm mại màu trắng của mình, hai mắt lóe lên, rốt cuộc nhận điện thoại, nghe: "Xin chào.
116 Đường Khả Hinh cầm lên một ly rượu trắng, uống một hớp, cảm giác có men cay kích thích cổ họng mình, giống như nước mắt đau khổ, cô thở mạnh một hơi, cười nói: "Nếu anh nhìn thấy tên của bộ sách này, nhất định sẽ cho rằng đây là câu chuyện xưa?"Tô Thụy Kỳ mỉm cười.
117 Có lẽ Tô Thụy Kỳ hơi say, cúi đầu, mặt khẽ dán trên tóc cô, dịu dàng hỏi: "Ngày mai ngày mấy?"Đôi tay Đường Khả Hinh nắm chặt lan can, hai mắt đột nhiên cứng lại nhìn một điểm, giống như nhìn thấy được một bi kịch, thân thể của cô bắt đầu hơi run rẩy.
118 Xe lửa bắt đầu chạy. Khả Hinh một mình về nhà, trong tay cầm 100 đồng tiền trị vết thương, khóe miệng rỉ máu, má phải bị trầy xước có vài vết máu, đầu tóc rối bời tựa vào bên cửa sổ xe lửa, giống như không còn hy vọng, ngưng mắt nhìn một điểm ở phương xa.
119 Nhã Tuệ và Khả Hinh hai người đang cầm Long Nhãn đi mời bà chủ tiệm bánh bao cùng mấy ông cụ mua bữa ăn khuya ở bên cạnh, thuận tiện nói đùa với mọi người một chút, sau đó có một bà dì, nhà mở sòng mạt chược, còn lôi kéo Nhã Tuệ nói muốn giới thiệu con trai của mình cho cô, mặt của Nhã Tuệ đỏ lên.
120 Cả người Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ kia, ngã ngồi ở ghế sa lon bên cạnh, nước mắt điên cuồng lăn xuống. Tiểu Nhu hoảng sợ không nói ra lời, nhìn Đường Khả Hinh, chớp mắt một cái, không dám thở mạnh.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường
Số chương: 32