1 Đêm tối!Trời mưa, hẻm nhỏ ẩm ướt!Mười mấy người đàn ông mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, cầm súng lục, chạy thùm thụp đuổi theo một bóng dáng to lớn cao ngạo phía trước!Thân thể anh mặc âu phục màu trắng, nơi nào đó trên người đã trúng đạn, ngón tay nhỏ máu, cầm một hộp gỗ, ở trong ngõ hẻm ẩm ướt nhanh nhẹn chạy trốn, hai mắt giống như chim ưng, lóe lên dữ dội!"Anh ta chạy tới phía bên kia rồi, đuổi theo cho tôi!" Tiếng nói của mấy người đàn ông áo đen từ đầu kia ngõ hẻm truyền đến.
2 Ánh đèn màu đỏ thẫm trong quán bar cao cấp, êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại kích dục. Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu đỏ thẫm, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong kêu gợi nhất.
3 "A. . . . . . " Đường Khả Hinh giật mình thét lên một tiếng, mất hồn, ôm chai rượu đỏ ngã lăn trên đất, đưa lưng về phía cửa phòng, hoảng sợ nhắm mắt lại, suy sụp kêu to: "Đừng có giết tôi! Tôi không biết gì cả.
4 "Người nào! !" Một giọng nói vang lên trong bóng tối. "À?" Đường Khả Hinh quên mở đèn, chỉ ngây ngốc khẽ đáp. "Như Mạt!" Một bóng đen mang theo khí thế mạnh mẽ nhào tới Đường Khả Hinh, không nói tiếng nào hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của cô!"Ưmh.
5 "Cô là ai? Đi vào trong phòng của tôi làm gì?" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, nhìn cô gái mặc đồ nhân viên tạp vụ trên bàn trà, hỏi!Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng đầy khiếp sợ, tức giận nắm chai Whisky, nhắm ngay Tưởng Thiên Lỗi, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, vừa hốt hoảng kéo lên áo của mình, vừa phát điên kêu to: "Tôi hỏi anh là ai ? Tại sao muốn vô lễ với tôi?""Vô lễ với cô?" Tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi hơi híp, nhìn Đường Khả Hinh, cố nén tức giận nói: "Đây là phòng riêng của tôi, không có lệnh của tôi bất cứ ai cũng không cho phép đi vào, huống chi, bên ngoài đèn đỏ miễn quấy rầy đang sáng, cô không nhìn thấy?""Tôi.
6 Xe cảnh sát rú còi dừng lại trước cửa quán bar! Hiệu suất làm việc thật nhanh chống a!Mấy viên cảnh sát từ trong xe cảnh sát bước nhanh ra ngoài, vọt vào trong quán bar, giơ lên lệnh khám xét, kêu to: "Một bên nam, một bên nữ! Đứng ngay ngắn cho tôi, chúng tôi nhận được tin báo nói nơi này có người bị xúc phạm! Còn nói có người hút ma túy và bạch phiến!"Khách trong quán bar, mọi người cũng sững sờ chia ra đứng hai bên quầy bar, thì thầm to nhỏ.
7 Cục cảnh sát!Rạng sáng, cục cảnh sát vô cùng náo nhiệt, Tổ chống mại dâm và Tổ phòng chống tội phạm cũng nhanh chóng chạy về, vừa đi vào, nhìn thấy gần trăm vệ sĩ nhà họ Tưởng rối rít đứng ở bên ngoài cục cảnh sát, giống như binh sĩ chờ đợi ra trận! !Ở trên không trung mấy chiếc máy bay trực thăng lượn vòng, giống như chỉ cần ông chủ có động tĩnh gì, ngay lập tức sẽ càn quét!Ba thư ký của Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bậc thang bên ngoài cục cảnh sát, khẩn cấp gọi điện thoại của mình, căn dặn các bộ phận hành chánh, ngăn chận truyền thông! Còn phải gọi điện thoại đến Nhà họ Tưởng, báo cáo tình hình cho ông chủ, bà chủ!Tất cả tổ cảnh sát đi qua bên cạnh của các cô, nhìn trận địa khổng lồ như vậy còn tưởng rằng thủ trưởng đến đây!Bên ngoài Cục cảnh sát căng thẳng bày ra trận địa thật lớn, nhưng bên trong cục cảnh sát lại vô cùng yên tĩnh!Bên trong đại sảnh thẩm vấn!Tưởng Thiên Lỗi mặt lạnh ngồi ở trên ghế, hơi ôm vai nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh ở bên cạnh!Đường Khả Hinh đi vào cục cảnh sát, ngược lại cả người tỉnh táo lại, trong ngực vẫn ôm tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, dùng tây trang, đem chai rượu đỏ bí mật, bao bọc cực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ người khác nhìn thấy lại sinh ra rắc rối.
8 Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Đường Khả Hinh như vậy, hỏi: "Thế nào? Biết tôi à?""Không biết!" Đường Khả Hinh lập tức ôm chặt chai rượu đỏ trong ngực, cúi đầu, rồi lại đột nhiên quay đầu nhìn anh nói: "Anh có cha và ông nội chứ?"Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, chậm rãi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, lông mày nhướng lên, nói: "Cô không có mẹ và bà ngoại sao?"Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, cảm thấy vấn đề này có chút nhàm chán nói: "Có!"Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục ôm vai không để ý tới cô!"Anh.
9 "Cảnh quan! Lúc nảy anh ta vô lễ với tôi, Còn xé rách tay áo của tôi!" Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía cảnh quan, có chút tức giận nói!Cảnh quan giải quyết công việc chung, liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái, cầm bút lên chỉ về phía cô nói: "Cô có chứng cứ gì?""Lúc nảy tôi đi vào phòng, anh ta liền nắm quần áo tôi, cưỡng hôn tôi, đè tôi ở trên bàn trà, còn kéo váy của tôi! Anh nhìn xem, áo sơ mi cũng bị anh ta xé rách!" Đường Khả Hinh lập tức nghiêng người tới trước, kéo áo sơ mi trên vai của mình bị xé nát, nhìn cảnh sát thật thà nói như học sinh tiểu học!Cảnh quan liền quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi!Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đáp: "Đúng vậy!"Trưởng cục cảnh sát và cảnh quan có chút giật mình nhìn anh, thư ký vừa muốn tiến lên nhưng Tưởng Thiên Lỗi lại tiếp tục ngăn cản, tự mình có thể ứng phó nói: "Một mình tôi ở trong phòng bao riêng nghỉ ngơi, ngoài cửa bật đèn miễn quấy rầy.
10 "Tôi. . . . . " Đường Khả Hinh nhất thời sửng sốt, liền nhìn lại cảnh quan, giả bộ ngu nói: "Tôi nhìn thấy anh ấy nhào tới tôi, thần trí có chút mơ hồ.
11 "Cô làm gì đấy?" Tưởng Thiên Lỗi lập tức đổi lại vai, cố gắng tỉnh táo nhìn Đường Khả Hinh, cặp mắt đã chứa lửa giận!"Tôi. . . . . " Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại lo lắng nhìn ngoài cửa sổ một cái, đột nhiên nhíu mày thật chặt, giống như đầu thật đau, vươn tay, nhẹ chống trán của mình, thở mạnh, hơi thở yếu ớt nói: "Ôi chao, đầu đau quá, trong lúc bất chợt tôi mới nhớ tới, lúc ấy dường như phát hiện anh giấu một bọc bạch phiến ở phía dưới ghế sa lon.
12 "Thiên. . . . . . Lỗi. . . . . . Không nên như vậy đối với em. . . . . Em van xin anh. . . . . . Em van xin anh, không cần buổi tối như vậy, bỏ rơi em.
13 Đường Khả Hinh nhìn chai rượu đỏ kia, trong lòng chợt lạnh sắc mặt tức thì trắng bệch. Tưởng Thiên Lôi cũng quay đầu nhìn về phía chai rượu đỏ kia, một chút kí ức tức khắc lóe lên trong đầu, giống như ánh sáng quỷ dị!“Làm phiền cô mang chai rượu đỏ này giao tận tay Tưởng lão Tổng tài khách sạn Á Châu.
14 Ông trời vẫn không cảm thông, mưa trở nên thê lương mịt mờ, chung quanh càng thêm quạnh quẽ. Ánh đèn của một tiệm mì nhà nào đó hắt ra ánh sáng hơi yếu, ở trong mưa càng lộ vẻ tiêu điều.
15 "Không. . . . . . " Lý Tú Lan ngẩng đầu lên, nhìn con gái đau lòng nói: "Mẹ đi theo con, chỉ làm cho con chịu khổ và mệt mỏi, mẹ đi theo ông ấy, thỉnh thoảng ông ấy còn có chút cơm cho mẹ ăn.
16 "Cô ta là người. . . . . . xảy ra quan hệ với Thiên Lỗi? Hơn nữa. . . . . . Còn mang thai đứa bé của Thiên Lỗi?" Một cô gái với mái tóc quăn quyến rũ, mắt phượng lóe lên, khẽ mím đôi môi hấp dẫn, trên ngón trỏ đeo chiếc nhẫn kim cương 13 Karla, chạm vô lăng xe, mười ngón tay sơn màu đen, ở trong toa xe, lóe lên ánh sáng quỷ dị, hai mắt lộ ra không vui nói.
17 Mấy đàn ông mạnh mẽ đuổi theo Đường Khả Hinh, níu lại hai cánh tay của cô, muốn che lại miệng của cô!Đường Khả Hinh lập tức vung lên chai rượu đỏ, cắn răng xoay người một cái, hướng trên đầu người đàn ông kia, cắn răng vung mạnh tới! ! Bốp một tiếng, máu phun ra! ! đầu đàn ông bị đánh trúng, té ngã ở trong mưa!Đường Khả Hinh hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông kia té lăn trên đất, kinh hiểm nhìn chai rượu đỏ trong tay, có thể khong bị tổn hại chút nào, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, ôm chai rượu đỏ xông vào trong mưa, vừa xông vừa kêu to: "Cứu mạng a! ! Có người muốn giết tôi a.
18 Trong đêm mưa xe cứu thương vang lên thê lương. Bên trong xe tiếp tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết đáng thương của một cô gái, xuyên qua cửa sổ trong xe, thấy hai người bác sĩ và y tá căng thẳng đè chặt cô gái nổi điên, cô đang nằm ở trên giường di động, khổ sở giãy giụa, kêu khóc: "Mặt của tôi.
19 Đường Khả Hinh chậm rãi mở ra hai mắt, nhất thời tiếp xúc ánh sáng màu trắng, giống như ánh sáng thiên đường. Tác dụng thuốc mê chưa tan, cô mềm nhũn giống như bị tê liệt nằm ở trên giường, sắc mặt xám xịt, nhìn người bạn thân, muốn nói gì đó nhưng không nói ra lời.
20 "Khả Hinh. . . . . . " Nhã Tuệ xông tới, khóc ôm chặt thân thể cô đang nổi điên, quay đầu lại kêu to: "Bác sĩ! ! Bác sĩ! ! Mau tới đây! !"Bác sĩ và y tá nhanh chóng xông tới, nhìn Đường Khả Hinh điên cuồng đập vào gương, tình trạng hoàn toàn bạo phát giống như kẻ điên, trong tay máu tươi nhuộm đỏ, anh lập tức gọi to: "Lập tức chuẩn bị thuốc an thần! ! Để phòng ngừa vết thương nhiễm trùng! Mau lên!" "Vâng!" Y tá nhanh chóng xông ra ngoài!"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Đó không phải là mặt của tôi! !" Đường Khả Hinh liều mạng giãy giụa thân thể mình bị ôm chặt, kích động khóc lớn, nước mắt và máu bên má trái tràn ra chung một chỗ, chảy xuống trên quần áo bệnh nhân trắng như tuyết.