61 Đường Khả Hinh lập tức ẩn vào bên trong cánh cửa bằng thép, đôi tay lo lắng che chặt miệng, hai mắt nổi lên hơi nước, nhớ tới ba năm trước đây, mình vì một chai rượu đỏ, dây dưa với anh cả một buổi tối, ánh mắt của người kia chán ghét vứt bỏ, mình chưa bao giờ quên, hôm nay gặp mặt, tuyệt đối cũng sẽ không thương hại mình, thậm chí cũng biết anh sẽ không bỏ qua cho mình, nghĩ tới đây, trái tim của cô lại đập thình thịch, sợ một giây kế tiếp, vận mạng ác ma sẽ giương nanh múa vuốt về phía mình một lần nữa.
62 Nhã Tuệ thở dốc một hơi, không nhịn được cười nói: "Vừa mới rồi muốn vỡ cả mật, thậm chí thiếu chút nữa đã quên cô và anh ta từng có chút liên quan!""Ba năm rồi, anh ta vẫn muốn ăn đòn như vậy a! ?" Đường Khả Hinh cũng cố ý cau mày hỏi.
63 "Bên này có còn ly chưa vỡ không?" Đường Khả Hinh hơi xoay người, khom người xuống muốn kiểm tra một xe khác, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, trí nhớ của cô cực tốt, chú ý đến một bóng dáng rất quen thuộc ở nơi xa đang chậm rãi đi về phía mình, cô luống cuống, ánh mắt chuyển động, theo bản năng vội cúi đầu, liếc mắt nhìn ở trong xe di động, nói nhanh: "Bên trong xe không có bao nhiêu ly ! Tổng cộng hao tổn hai trăm hai mươi bảy cái, còn sót lại ba cái ly, hai cái còn nguyên, một cái nứt! Như vậy nhé!"Cô nói xong, ngay lập tức tiến vào Lối thoát hiểm!Đông Anh cũng chậm rãi đi theo sát vào Lối thoát hiểm, giơ tay bảo nhân viên làm việc ở bên cạnh im lặng.
64 "Giám đốc?" Trưởng kíp nhà hàng Tiểu La mặc đồng phục chỉnh tề vừa mới đi tới, nghe có người khe khẽ nói, ngạc nhiên nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy Giám đốc đang trêu đùa nhân viên mới.
65 Cửa thang máy ầm ầm mở ra!Đông Anh đi ra thang máy, có chút nghi ngờ vừa đi về phía trước vừa nghĩ, tại sao Đường Khả Hinh phải tới Khách sạn Á Châu làm? Có lẽ chỉ là trùng hợp? Bước chân cô hơi dừng lại, nhớ tới ba năm trước đây, Tổng Giám đốc chán ghét Khả Hinh như vậy, cho nên mới gấp gáp xoay người vội trốn tránh mình? Cô trầm ngâm suy nghĩ một chút, có lẽ là như vậy rồi.
66 Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt cùng khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Cát Lệ, kêu to: "Cái gì?"Gương mặt Cát Lệ nhăn nhó, nhìn hai người quản lý nói: "Các người không nghe lầm, Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh muốn tới nhà hàng chúng ta dùng cơm! Hơn nữa mười lăm phút nữa sẽ tới, Tổng Giám đốc ra lệnh, không cần chuẩn bị gì cả, để cho chúng ta.
67 Câu thăm hỏi đầu tiên Cửa thang máy mở ra! ! Tưởng Thiên Lỗi cùng Laurence mặt mày vẫn hồng hào sau bao năm không gặp, người khoác áo bành tô màu đen, ăn mặc vô cùng lịchLãm cùng xuất hiện ở bên trong thang máy, Đông Anh và hai người thư kí đuổi theo phía sau.
68 Sắc mặt của Tào Anh Kiệt hơi thu lại, đứng ở một bên, cười nói: "Cám ơn sự quan tâm của Tổng Giám đốc, thân là một thành viên Khách sạn Á Châu, tôi rất hiểu rõ mỗi công việc, mỗi cương vị, mỗi nhân viên đều vô cùng quan trọng, chẳng phân biệt địa vị cao thấp! Mặc kệ thân ở nơi nào, chỉ cần nhiệt tình yêu thương cái nghề này, chúng ta đều phải hết sức tôn trọng! Cho nên.
69 "Cô đơn?" Tưởng Thiên Lỗi nhẩm hai chữ này. Trên mặt Laurence khẽ nhếch nụ cười, nói tiếp: "Tôi chú ý đến đứa bé này, cho dù từ vòng sơ khảo đến tuyển chọn cuối cùng, cô ấy luôn tiết lộ tin tức này cho tôi, đây là một loại nhiệt tình đối với rượu đỏ, có cảm giác rất cô đơn, cũng chỉ có cô đơn mới có thể chăm chú lĩnh hội được rượu đỏ, nhận thức được mùi vị rượu đỏ để biểu đạt lại cho chúng ta.
70 Trần Mạn Hồng vừa mới bước vào phòng ăn liền nhìn thấy bóng người thoáng qua, cô sửng sốt nhìn đến vị trí gần cửa sổ trống không, chỉ có Đông Anh và ba người thư ký vẫn ở tại vị trí bên cạnh, cô ngạc nhiên hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh: "Tổng Giám đốc và Laurence tiên sinh đâu?"Nhân viên phục vụ trả lời Trần Mạn Hồng nói: "Bọn họ đi.
71 Laurence nghe xong, mỉm cười đi về phía khu sâm banh, khẽ chạm thân chai sâm banh, mới xoay người nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Một chuyên gia pha rượu cao cấp, đầu tiên nhất định phải là một chuyên gia ẩm thực, không chỉ hiểu biết đối với thức ăn mà còn phải là người yêu thích nấu nướng thức ăn, nhất định phải quen thuộc và hiểu rõ cách xử lý và phương pháp nấu nướng, món thịt cua trứng cá muối hôm nay của lão đầu bếp, nếu như tôi đoán không lầm, nhất định sẽ có bơ, cà chua bi, xoài, thịt cua tươi, sốt mayonnaise, hành tây.
72 Hai người nhân viên quầy rượu vừa nghe Laurence nói ở bên trong, lập tức hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nhất là Tiểu Nhu, hôm nay mới bị phạt vì chuyện sơn móng tay, chạy đến quầy rượu rửa vài ly, không ngờ mới vào chưa được mấy giờ, liền đụng phải chuyện này, nếu ở ngay trước trước mặt Tổng Giám đốc, trả lời không được, vậy mình nhất định phải chết!"Còn có một đồng nghiệp nữa đâu? Đường gì đó.
73 Tiểu Nhu căng thẳng khẽ chớp tròng mắt, theo bản năng lắng nghe một âm thanh khác trong lỗ tai truyền tới. . . . . . . . . "Dưới tình huống bình thường, lựa chọn thời hạn của sâm banh là một quá trình chờ đợi khá dài, cũng không phải mỗi năm đều thích hợp sản xuất sâm banh, chỉ ở một năm nào đấy, gió, sương, mưa, tuyết, ánh mặt trời, cùng với điều kiện hoàn cảnh địa lý cho phép, chuyên gia chưng cất rượu hàng đầu nhìn thấy quả nho trưởng thành và mùi vị ổn định nhất mới chấp nhận, nhưng những năm sau này chờ đợi quá khó khăn, năm nay nước mưa nhiều một chút, sang năm gió tuyết hơi lớn, qua một năm nữa, vào sáng sớm mới phát hiện sương giá gần như phá hủy cả vườn nho, gần hai mươi năm qua, ánh mặt trời sung túc nhất, tốt đẹp nhất, thành phần đường cao nhất trong rượu sâm banh, thật ra cũng chỉ có bốn năm 1988, 1989, 1990, 1996.
74 Trong lúc đó, Tiểu Nhu hoảng sợ ngẩng đầu lên trợn to hai mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cô muốn lắc đầu. . . . . . Tất cả mọi người đều vui mừng nở nụ cười, nhất là Trần Mạn Hồng, cả người vô cùng sảng khoái, lập tức cùng Tào Anh Kiệt tiến lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cúi người thật thấp, nói: "Cám ơn Tổng Giám đốc! !"Tưởng Thiên Lỗi hơi cười nói: "Nên cám ơn Laurence tiên sinh.
75 Mọi người nghe tiếng động kinh ngạc vội vàng đi tới, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cũng sững sờ, hoảng sợ đến nói không ra lời. Bên giá ly treo vô số ly thủy tinh trong suốt muôn màu rực rỡ.
76 Tiểu Nhu nheo mắt cười nói: "Tào Ngọc Tinh!""Tào Ngọc Tinh?" Đường Khả Hinh nghĩ lại một chút, tiếp tục hỏi: "Chính là người. . . . . . quản lý bộ phận sảnh tiệc hả?"Tiểu Nhu vội gật đầu, giả vờ thần bí cười nói: "Nếu mà tôi đoán không lầm, hiện tại nhất định cô ấy đi tới bộ phận sảnh tiệc khoe khoang rồi! Tôi và cô đánh cuộc mười ngàn đồng!"Đại sảnh khách sạn, thang máy ầm ầm mở ra!Trần Mạn Hồng giống như nữ hoàng, phong tình vạn chủng nhưng vô vàng khí thế bước chân rất tao nhã bước ra, đi theo phía sau là ba trưởng kíp Cát Lệ, Văn Chi, Tiểu La, cùng nhau nghênh ngang đi tới bộ phận sảnh tiệc.
77 Bóng đêm dần dần phủ xuống! !Sóng biển nghênh đón ánh đèn rực rỡ của Khách sạn Á Châu, chậm rãi di động!Một dàn hợp xướng trình diễn nhạc khúc du dương vang lên trong đại sảnh khách sạn xa hoa, du dương ở trên mặt biển.
78 Cửa thang máy chợt mở ra! !Tiểu La từ trong thang máy xông ra ngoài, hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi chạy vào phòng ăn ngự tôn, nhìn thấy Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt hai người đang đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn về phía một người khách người Pháp, nhẹ nhàng mỉm cười nói tiếng Pháp, vừa lúc nói đến đoạn tối nay khách sạn tài trợ tổ chức bữa tiệc tối từ thiện cứu trợ thiên tai, đang chuẩn bị bắt đầu.
79 Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon đưa mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trên gương mặt kiên nghị không nhìn ra một chút ý tứ. Đông Anh hơi quay đầu nhìn thấy Đường Khả Hinh vẫn núp ở cạnh cửa, vẻ mặt run rẩy, hai mắt lộ ra kinh hoảng, không dám bước vào trong, cô liền đưa hai tay ra, dịu dàng nói: "Vào đi thôi.
80 "Cô mới vừa nói cái gì?" Đường Khả Hinh cho rằng mình nghe lầm, có chút căng thẳng nhìn Đông Anh, hỏi: "Cô nói tôi. . . . . Cô nói tôi. . . . . "Đông Anh mỉm cười nhìn Đường vẻ mặt kinh ngạc của Khả Hinh, liền cho cô thêm một chút lòng tin nói: "Đúng vậy! Cô không có nghe lầm, ngày mai bắt đầu chính thức làm thủ tục nhận việc tại Khách sạn Á Châu! Đồng phục và hợp đồng chính thức cũng do tôi tự mình xử lý!"Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Đông Anh, nhìn cô nở nụ cười nhã nhặn lịch sự, cô hưng phấn không thốt nên lời nhưng đột nhiên nhớ tới không biết Nhã Tuệ và quản lý thế nào, cô có chút hi vọng nhìn Đông Anh hỏi: "Vậy Nhã Tuệ thế nào? Còn có các quản lý thế nào? Bọn họ cũng không sao chứ?"Đông Anh nghe hỏi thế, mỉm cười không lên tiếng, một lúc mới nhìn Đường Khả Hinh nói: "Phương diện này, tôi tin Tổng Giám đốc Tưởng sẽ có sắp xếp, cô về sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai tới đi làm ! Sau này phải nhớ kỹ, không cần nấp nấp ló ló, sau này ở khách sạn chúng ta có lối đi dành riêng cho nhân viên, khi bước vào toà nhà dành cho nhân viên có một bảng thông báo, phía trên sẽ dán nội quy thưởng phạt của khách sạn đối với nhân viên, hoặc thăng chức, bãi chức, cùng với thông báo quan trọng của khách sạn.