1 Trong một phòng sách âm u, có một bóng dáng cao lớn đứng phía trước cửa sổ, một người đàn ông dáng vẻ một mực cung kính đứng phía sau hắn. "Chuyện nên làm đã làm xong chưa?" Giọng nói lạnh lẽo thốt ra từ trong miệng bóng dáng cao lớn trước cửa sổ, khiến cho người ta rất muốn biết rốt cuộc là như thế nào mà một người lại có thể có thanh âm lạnh lẽo đến vậy, giống như băng tuyết trên đỉnh núi, giống như muốn đem lòng người đóng băng mới bằng lòng bỏ qua.
2 Hoàng Phu Tuyệt đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, mang Thủy Băng Nhu đặt ngồi ở trên đùi của anh, tay vung lên, tất cả người giúp việc đều biến mất khỏi phòng ăn, sau đó anh một tay ôm Thủy Băng Nhu một tay gắp thức ăn cho cô, cưng chìu đút cô ăn, trên mặt tràn ngập hạnh phúc cùng hài lòng.
3 Sáng sớm, thời tiết sáng sủa, cổng trường đại học quý tộc lớn nhất thành S, có rất nhiều xe hơi sang trọng đưa học sinh đi học, có thể vào học được ở ngôi trường này học sinh không giàu cũng quý, rất nhiều người có tiền cũng không vào được, bởi vì ngoài yêu cầu có tiền thì còn phải có thành tích học tập suất sắc, dĩ nhiên hàng năm trường cũng sẽ có năm mươi chỉ tiêu miễn phí cho học sinh nghèo khó suất sắc vào học, còn được nhận cả tiền phụ cấp sinh hoạt.
4 Thủy Băng Nhu ảo não đi về phía phòng Hiệu trưởng, ai, đây chính là hộp cơm tôm Tiểu Long sáng sớm Tuyệt chuẩn bị cho cô, để phù hợp với tiêu chuẩn cơm bình dân, Tuyệt biết cô thích nhất ăn tôm hùm, đặc biệt phái người ra nước ngoài đi bắt tôm Tiểu Long, ngay sau đó dùng đường hàng không vận chuyển về, sáng nay còn tự mình vào bếp.
5 Thủy Băng Nhu đi đến cửa phòng Chủ nhiệm, lễ phép gõ cửa. "Vào đi" một giọng nữ hiền lành từ trong truyền ra,Thủy Băng Nhu đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ngồi ở trước bàn làm việc đang phê duyệt tài liệu, vẻ mặt rất nghiêm túc, cũng không bị sự xuất hiện của cô quấy rầy.
6 Trên đại lộ của thành S, cao ốc chọc trời san sát nối tiếp nhau, trong đó có một tòa cao ốc khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, ngang tàng hướng về phía mọi người tuyên bố sự hùng vĩ của nó, tư thế kiêu căng ngạo mạn, đến nay vẫn chưa có bất kỳ tòa nhà nào có thể so sánh với nó.
7 Nghe khẩu khí của chủ nhiệm lớp, Thủy Băng Nhu biết mình được sắp xếp vào lớp chọn của trường, đồng thời cũng biết lý do chủ nhiệm lớp có thái độ thù địch với cô, là vì chỉ dựa vào thành tích suất sắc chưa đủ để vào được lớp chọn.
8 Sáng hôm nay là giờ học Thông tin Tài chính Kinh tế toàn cầu của chủ nhiệm lớp, Thủy Băng Nhu ngồi ở hàng thứ hai, trong lòng ngẫm nghĩ phải tập trung lắng nghe, nếu không sẽ bị chủ nhiệm lớp tóm đằng chuôi, sau đó sẽ hung hăng giáo huấn cô một trận, nhưng bạn học Lý Hiếu Huyên ngồi cùng bàn với cô thì lại lớn mật ở ngay dưới mắt lão sư cùng cô trò chuyện giết thì giờ.
9 Thật vất vả nhịn đến tan lớp, không khí mới được thả lỏng, đại bộ phận học sinh đều đã mang theo hộp cơm đi đến nhà ăn, bạn học Lý Hiếu Huyên lại vẫn đang ở bên tai nói chuyện ríu rít không ngừng, om sòm nhưng vẫn không khiến người ta chán ghét, tám năm nay đây là lần đầu tiên Thủy Băng Nhu đi ra khỏi lâu đài, lần đầu kết giao bạn tốt, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
10 Sau khi nhóm người Thủy Băng Nhu rời đi, phòng học cũng chỉ còn lại có ba người trong nhóm của An Đông Nghê, chiến hữu tốt Tư Đồ Huy vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào phương hướng Thủy Băng Nhu rời khỏi, liền mở miệng hỏi: "Người anh em, sáng sớm hôm nay ngẩn người cũng là bởi vì cô ấy sao?" An Đông Nghê không trả lời liền đi ra khỏi phòng học.
11 Thủy Băng Nhu thật vất vả mới thấy được một tòa nhà xanh vàng rực rỡ trên đỉnh viết hai chữ "Nhà ăn", bên trong có các loại bàn ăn kiểu dáng khác nhau kết hợp với những cái ghế thoải mái, sang trọng mà không xa xỉ, bởi vì là thời gian ăn cơm, học sinh của các chuyên ngành đều tề tựu tại Nhà ăn, vô cùng náo nhiệt, khiến Thủy Băng Nhu không không hiểu tại sao Nhà ăn của trường lớn như vậy lại không có phòng ăn ở bên trong, khi về phải hỏi Tuyệt mới được.
12 Đang lúc mấy người Thuỷ Băng Nhu trò chuyện cao hứng, một thanh âm già nua mà có lực chen vào, "Chào các vị tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi cho mời.
13 Đi tới lầu ba, quả thực là khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, trang hoàng bên trong từ các dụng cụ đến thức ăn đều là những sang phẩm không phải chỉ có tiền mà có thể mua được.
14 Thời khắc hoàng hôn, Thủy Băng Nhu kết thúc một ngày học, bởi vì sợ bạn học phát hiện ra đầu mối gì, nên cô cự tuyệt ý định muốn đưa cô về nhà của An Đông Nghê và Lý Hiếu Huyên, sau đó một mình đi về nhà.
15 Trong ngõ hẻm chỉ còn lại Thủy Băng Nhu, Mạc Hàn trọng thương đã hôn mê và mười hộ vệ của cô. "Đưa anh ta vào trong bệnh viện đi" Thủy Băng Nhu nói với hộ vệ.
16 Vào thời điểm Thủy Băng Nhu trở lại lâu đài, Hoàng Phu Tuyệt đang đứng ở cửa giống như đang đợi cô, phía sau anh hai dãy người giúp việc đứng chỉnh tề, trong nháy mắt nhìn thấy anh, Thủy Băng Nhu chạy thật nhanh về phía trong ngực của anh, lấy tay ôm cổ anh nói: "Tuyệt, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"Hoàng Phu Tuyệt đưa tay ra đón được Thủy Băng Nhu, nghe được câu ấy của cô, nhất thời tất cả buồn bực trong lòng đều tiêu tán vô ảnh vô tung, tay ôm cô thật chặt, vùi đầu vào trong mái tóc của cô, hôn tóc của cô, ngửi hương thơm chỉ thuộc về cô, xác định cô đang ở trong lồng ngực anh, trong lòng mới chậm rãi bình ổn lại.
17 Sau khi ăn xong bữa ăn tối, Hoàng Phu Tuyệt liền nắm tay Thủy Băng Nhu tản bộ trên con đường nhỏ trong vườn hoa, sao dần dần sáng ngời, gió nhẹ thổi tới, khi ánh trăng chiếu trên người của họ, tạo ra một cái bóng thật dài, thật đúng là phù hợp.
18 Thời điểm khi Hoàng Phu Tuyệt trở lại phòng của Thủy Băng Nhu, cô đã tắm xong mặc đồ ngủ đang ngồi ở trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da. Bởi vì là mới vừa tắm sạch xong, da ướt có vẻ non mềm phấn nộn, tràn đầy hấp dẫn.
19 Đêm khuya yên tĩnh, lúc này giữa vùng ngoại ô thanh tĩnh, có một tòa biệt thự vô cùng xa hoa, cảnh vật tĩnh mịch mà cao nhã, một mảng lớn đèn màu chiếu sáng cả căn biệt thự sang trọng.
20 Sáng sớm, trong rừng cây u tĩnh truyền ra một hồi tiếng chim hót dễ nghe, mặt trời ấm áp chậm rãi dâng lên xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu rọi trên người của hai người đang ôm nhau ở trên giường, Thủy Băng Nhu ưm một tiếng, lông mi giật giật, từ từ lười biếng mở mắt mờ mịch như hơi nước, giống như chú mèo lười giật giật thân thể cứng ngắc, cảm thấy bên cạnh có một vật thể khổng lồ, lập tức thanh tỉnh quay đầu nhìn về nới đó.