41 Thứ hai, khi đến văn phòng khối chính quyền xem báo, Hàn Đông chợt phát hiện một biến hóa kỳ diệu, đó là phần tranh luận trên nhật báo Trung Quốc đã bắt đầu chỉ còn lại hơn phân nửa so với hôm qua, trang đầu của bài báo phần lớn đưa tin về các vị lãnh đạo trong nước mà thôi.
42 Hàn Đông phục hồi tinh thần trở lại, sau đó hắn đi qua tiếp điện thoại. - Tiểu Đông, có xem thời sự không?Trong điện thoại vang lên giọng nói vui sướng của cha Hàn Đông, là Hàn Chính.
43 Hàn Đông bình tĩnh nói:- Tôi cảm thấy thế cục bây giờ đã rất rõ ràng, không phải thấy vấn đề như thế nào, mà nên làm thế nào. Bí thư Hoàng đã nắm thế cục, sau này tôi sẽ phục tùng sự sắp xếp của bí thư Hoàng và tổ chức.
44 Yên tâm đi, dù có lạnh anh cũng không bị cảm. Hàn Đông tức giận nói, sau đó nhịn không được phải cốc lên đầu Yến Lâm một cái. - Ôi, đừng cốc em. Yến Lâm bất mãn quệt miệng, hai tay trắng nõn ôm đầu, dịu dàng nói:- Đi thôi, đã sắp đến giờ hẹn rồi.
45 Mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Đông, nghe hắn nói như vậy thì ai cũng nghĩ hắn phạm phải sai lầm gì đó bị xử phạt xóa tên, vì vậy mà ai cũng cảm thấy hiếu kỳ.
46 Hàn Đông bất đắc dĩ nói:- Trước kia tôi là cục trưởng cục thống kê, nhưng bây giờ thì không phải. Hàn Đông tuy không muốn nhiều lời nhưng cũng không muốn gạt bọn họ.
47 Những ký ức kiều diễm trong đầu cực kỳ rõ ràng, cũng giống như có chút xa lạ. Sau khi trải qua hơn hai tháng làm quen, Hàn Đông đã hoàn toàn thích ứng với loại cảm giác này, trong đầu không khỏi nhớ lại những gì vào kiếp trước, đôi khi lại cảm thấy như một giấc mộng, dù sao hiện thực và ký ức cũng có khác biệt rất lớn.
48 Âm thanh hùng hồn của Hoàng Văn Vận thật sự vang vọng đại lễ đường, mà cảm xúc của người nghe cũng khác biệt, có kẻ vui sướng, có kẻ uể oải, có một vài người lại lo lắng.
49 Khi thấy tình huống trước mắt thì đám cảnh sát đều lắp bắp kinh hãi, một tên cắt đầu đinh quát:- Có chuyện gì xảy ra?Tên đàn ông mặt thẹo nghe được tiếng nói kia thì ngẩng đầu nhìn tên cảnh sát cắt tóc húi cua, sau đó giống như gặp cứu tinh, hắn kêu lên:- Anh Lưu, cứu em.
50 Chu Chính cúp điện thoại, hắn nhớ trong phong thẩm vấn không phải có điện thoại sao? Vì vậy nhanh chóng gọi đến. Lưu Chính nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên mà tinh thần chấn động, một tên cảnh sát nói:- Tiểu tử, đánh cảnh sát là biết tội gì không? Mau thả chúng tao ra.
51 Xa Tịnh Chương đưa loa cho một cảnh sát bên cạnh rồi nói:- Bên trong là một nam một nữ, thân phận còn chưa xác định. - Hừ!Vẻ mặt Trương Diệu Dương chợt biến đổi, hắn nổi giận nói:- Anh làm ăn thế nào vậy? đến bây giờ còn chưa biết rõ sao? Bọn họ muốn gì?Xa Tịnh Chương lắc đầu nói:- Bọn họ chưa nói.
52 Hoàng Văn Vận dùng giọng nghiêm túc nói:- Anh là cục trưởng cục công an, anh có xứng đáng với chức vụ không?- Bí thư Hoàng, tôi. . . Trương Diệu Dương chỉ cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Hoàng Văn Vận biết cả thân phận của Lưu Chính, xem ra lần này không chết cũng bị lột da.
53 Lúc này cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương đang gọi điện thoại cho chủ tịch Phương Trung, vẻ mặt hắn rất âm trầm:- Chủ tịch, sự việc là như vậy, Lưu Chính thật sự có vấn đề, xử lý thế nào cũng được.
54 - Này, điện thoại của anh. Giọng điệu yếu ớt của Hào Mai chợt vang lên. Hàn Đông không ngẩng đầu, hắn vẫn xem báo, hắn cho rằng Hào Mai gọi người khác, dù sao thì người phụ nữ này trước kia vẫn chưa từng nói chuyện với hắn như vậy bao giờ.
55 - Anh Đông, anh đến thị trấn Triệu Hoa làm gì? Nhận chức bí thư sao?Yến Lâm ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông rồi hỏi, hàng lông my dài khẽ chớp chớp. Hàn Đông cười ha hả nói:- Nào dễ dàng như vậy, chỉ là thay mặt chủ tịch thị trấn mà thôi.
56 Gần lúc tan tầm Hàn Đông nhận được điện thoại của Trương Trường Hà, nói là cơm tối sắp xếp ở khách sạn Long Đằng, phòng Kiều Tử. Hàn Đông nói:- Trưởng khoa Trương, tôi mang vài người bạn đến, không có vấn đề gì chứ?Trương Trường Hà nở nụ cười cởi mở:- Tất nhiên là không có vấn đề, bạn của anh không phải bạn của tôi sao?Sau đó Hàn Đông điện thoại cho Trần Dân Tuyển, hẹn sau khi tan tầm thì cả hai cùng đi.
57 Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông đi đến phòng tổ chức huyện ủy, tuy Phùng Chấn Hoa và Hàn Văn Học đều muốn đưa hắn đến thị trấn Triệu Hoa, nhưng dựa theo trình tự, trước tiên hắn phải đến phòng tổ chức.
58 Phùng Chấn Hoa cười tủm tỉm nói:- Hàn Đông, giới thiệu cho cậu, đây là Chu Ngọc Vinh, sau này hai cậu nên hợp tác nhiều hơn. Chu Ngọc Vinh tiến lên bắt tay Hàn Đông, hắn cười híp mắt nói:- Chào chủ tịch Hàn, thật sự nghe tên anh như sấm bên tai.
59 Hàn Đông xem xét tư liệu thống kê và văn kiện công tác, hắn coi như đã hiểu đại khái về tình huống ở thị trấn Triệu Hoa. Thị trấn có mười một khu và một thôn, tổng dân cư gần bốn chục ngàn người, thu nhập đầu người là ba trăm đồng một năm, với mức thu nhập như vậy thật sự khó trách thị trấn Triệu Hoa tại sao luôn xếp ở ba vị trí cuối cùng trong huyện.
60 Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, không ngờ Hàn Đông chẳng nể mặt như thế, điều này đúng là biểu hiện kém. Vũ Kiến cười lạnh, hắn nâng ly rượu nhấp một ngụm rồi nói:- Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không nên làm khó chủ tịch Tiểu Hàn.