81 Diệp Tri Thu không phải là người nghe được động tĩnh đầu tiên, nhưng cô là người nhanh nhẹn hơn bước ra bên ngoài, tiếp theo đó là Hoa Vân Phong mới từ từ đi đến.
82 Khi Diệp Tri Thu bước ra thì cô gái đó đã đi từ lâu rồi. Diệp Tri Thu mới nãy nghe Hoa Vân Phong giao nhiệm vụ lấy chai nước khoáng, cô đã khẳng định với anh rằng cô sẽ đi rất nhanh.
83 Hoa Vân Phong luôn tự ti sâu sắc về khiếm khuyết của mình. Nhưng chưa bao giờ nói ra miệng mà thôi. Còn Diệp Tri Thu vẫn hồn nhiên không biết tâm trạng đang dần chùng xuống của anh.
84 Hoa Vân Phong nghe giọng điệu này làm sao từ chối được. Anh gật đầu tỏ vẻ đã đồng ý, còn cô gái sau khi thấy anh tán thành thì lòng vui như mở hội, nhảy cẩng lên mừng rỡ:- Hay quá, được đi chợ rồi.
85 Khi đến chợ, khu chợ đông đúc lắm, bởi vì giờ này cũng gần trưa, người ta tấp nập qua qua lại lại chào hàng, mua hàng. Tiếng rao bán huyên náo khi nghe vào tai thật hỗn độn.
86 Hai người tạm biệt Phan Tuấn cùng đi về nhà Hoa Vân Phong. Những gì còn đọng lại trong lòng của Diệp Tri Thu là sự quý mến đối với Phan Tuấn. Không hiểu sao cô lại có thiện cảm vô cùng tốt với cậu ngay lần đầu gặp gỡ.
87 Diệp Tri Thu gắp lên một cái đùi gà có sốt dâu tây thơm ngát đưa lên mũi hít hà một hơi thật sâu. Sau đó không đợi chờ gì nữa, cô cho nó vào thẳng trong miệng, cắn miếng to… Ùm! Cô dựng thẳng ngón tay lên để khen Hoa Vân Phong:- Công nhận đó nha! Anh giỏi quá, ngon thật đó…!Hoa Vân Phong cười nói:- Ngon thì cô ăn thêm nữa đi.
88 Động tác lần tay tìm kiếm trên bàn của Hoa Vân Phong bị kiềm hãm, anh không biết tiếp theo mình nên có phản ứng gì đây. Thôi vậy, chắc không có gì đâu, cô ấy vẫn còn quá nhỏ tuổi, chỉ hành động theo cảm tính mà không có suy nghĩ sâu xa gì hết, anh cần gì phải đặt nặng sự e ngại của bản thân để không khéo cô nàng lại gắt gỏng trách móc anh nữa thì không tốt.
89 Nói đến vì sao Tô Uyển Thanh tới nơi đây, phải nhắc lại chuyện mấy tiếng đồng hồ trước. . . Buổi sáng lúc Bạch Thiệu Đông đem bánh ngọt vào bệnh viện đưa cho cô, cô đương nhiên không nhận quà của bất kì ai, mà đặc biệt là của anh ta.
90 Diệp Tri Thu cố ý lắng tai nghe thử xem Hoa Vân Phong có ‘đuổi’ cô ấy ra khỏi phòng bếp như mới nãy đã đuổi cô không. Nhưng cô đợi hoài mà hai người trong bếp vẫn sóng vai đứng, hình như nói chuyện rất hợp ý, còn nữa, Tô Uyển Thanh còn giúp đỡ Hoa Vân Phong làm việc kìa.
91 Diệp Tri Thu cũng ngơ ngác, nhưng cô biết nhất định là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người nên không lôi thôi cản đường, chỉ đứng ngây ngốc nhìn theo.
92 Hà Thúy Bình vẫn không kìm được nỗi thương cảm. Diệp Tri Thu dang tay ôm bà như muốn truyền sự an ủi cho bà. Hồi lâu sau, Hà Thúy Bình ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe, bà nhìn Diệp Tri Thu cười cười:- Xin lỗi con Tri Thu.
93 Diệp Tri Thu cảm thấy đường đã đi khá xa, cô cũng muốn ngồi xuống một chút. Lí do thứ nhất cô đã mỏi chân rồi, còn lí do thứ hai đó chính là cô muốn ngồi với anh ở nơi này lâu thêm chút nữa, cô sợ anh đi một vòng rồi lại bảo về ngay.
94 Diệp Tri Thu nhanh chóng xử lí hết cây kem của mình. Cô nhìn sang Hoa Vân Phong, cô thắc mắc: Sao lúc nào anh cũng ăn chậm hơn cô vậy không biết? Cũng may mùa đông trời lạnh, nếu không nhất định chảy hết luôn rồi! Nhưng Diệp Tri Thu lại quên mất sở dĩ cô thấy anh ăn chậm là do cô ăn quá nhanh mà thôi.
95 Trong khung cảnh mờ ảo, không gian tĩnh lặng quá đỗi, tiếng hít thở ồ ồ của mấy tên thô kệch kia lại càng hiển lộ rõ ràng. Chúng đang nhìn Diệp Tri Thu với ánh mắt của những con thú thèm miếng mồi ngon lành nhất.
96 Diệp Tri Thu rất muốn hỏi anh, nhưng mà những lời muốn nói lại bị cô nuốt lại vào bụng. Nếu cô hỏi, e rằng quan hệ của cô và anh sẽ không thể giữ được trạng thái như thế này nữa.
97 Diệp Tri Thu không tranh với anh. Cô chỉ ngồi yên lặng nhìn theo anh mà thầm xây mộng đẹp: Cô tưởng tượng rằng sau này mỗi ngày đều cùng anh sinh hoạt trong một mái nhà, những chuyện lặt vặt này cô và anh sẽ cùng nhau gánh vác và vượt qua.
98 Hầu như đêm đó Diệp Tri Thu thức trắng. Sáng hôm sau lại trưng bày đôi mắt gấu trúc trước mặt Chu Lệ. Chu Lệ ôm bụng cười lăn:- Ha ha… Cô bé à, em có thôi đi không? Em làm như đi về rồi là em với cậu ấy cách nửa vòng trái đất vậy đó.
99 Sau khi cúp điện thoại của Sở Lăng Khiêm, thì cùng lúc đó tín hiệu gọi đến của Hoa Vân Phong cũng chấm dứt. Diệp Tri Thu khóc không ra nước mắt, cô muốn có cái cảm giác được anh gọi đến là như thế nào kìa, nhưng mà lúc này bất chấp là ai gọi, cô nhanh chóng gọi lại cho anh.
100 Diệp Tri Thu và Điềm Mật không ai chịu theo quan điểm của người kia. Thế nên người thứ ba bước vào đã trở thành cứu tinh cho hai cô nàng. Lam Hân Đồng mới vào tới cửa đã bị Điềm Mật hét lớn kêu đến:- Đông Đồng, bạn mau đến đây, đến đây!Lam Hân Đồng ngạc nhiên, nhưng cô vẫn nhanh chóng đi đến, đặt cặp sách lên bàn, nhìn hai người và hỏi:- Có chuyện gì à? Trông hai bạn giống như lại cãi nhau!Diệp Tri Thu nói trước:- Thì có cái gì đâu, chỉ là Mật Mật làm quá vấn đề.