1 Bữa tiệc bắt đầu được gần 15', khách cũng đã đông hơn lúc nãy. Hôm nay là tiệc ra mắt sản phẩm mới của công ty Sun&Moon. Công Thành vẫn đứng đó, tay nhẹ nâng ly rượu vang, thỉnh thoảng đung đưa làm thứ chất lỏng sóng sánh.
2 Công Thành hiên ngang lái xe về nhà. Trên đường đi anh không khỏi thắc mắc? Tại sao cô ta là em của một giám đốc lớn như vậy lại đi làm thêm, hơn nữa còn làm ở đó, không sợ bị người ta phát hiện ra sao? Hơn nữa bọn họ nhìn qua cũng chẳng ai nghĩ là bà con chứ đứng nói là anh em.
3 Từ sáng sớm, tiếng gõ cửa đã nhắc nhở câu nói tối qua của tên Thành. Tôi mang trên vai balo nhỏ, hành trang của tôi chỉ bấy nhiêu đó. Tối qua bận bịu tính toán chi phí đi lại khi chuyển nhà để đi làm nên sáng nay tôi chẳng có chút tinh thần nào.
4 Nguyệt là cô bạn của tôi ở Mĩ. Bộ ba chúng tôi gồm Minh Nguyệt, Thảo My và tôi rất thân với nhau từ lúc 18 tuổi, chúng tôi từng có những khoảng thời gian vui vẻ.
5 Cuối cùng ngày đám cưới của tôi đã đến mặc dù tôi chẳng muốn chút nào. Chả biết hắn ta mời ai mà giờ này chưa có ai tới. Khoảnh khắc tôi bước chân đến cạnh hắn thì tôi biết được trong căn phòng này chỉ có 3 khách mời chính: anh tôi, Nhất Tiến và 1 người không ai ngờ tới – Minh Nguyệt.
6 Một đêm trăng sáng. Khu vườn sau nhà thật mát mẻ, im lặng. Đột nhiên nổi một cơn gió lạnh, tôi khẽ siết chiếc áo mỏng- Lạnh thì vào nhà – một giọng nói ấm ấm làm tôi mặc cho sức gió để nhìn qua.
7 Hôm nay, anh lại làm mặt lạnh với tôi. Chắc bởi anh khó chịu vì tôi làm nhiễu loạn công việc của anh. Suốt buổi sáng hôm đó, tôi ăn mà mặt cứ cúi gầm xuống, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
8 Ngay từ khi mới bước vào nhà lúc 8 tuổi, tôi đã ý thức được giá trị của mình trong gia đình này. Tôi là một đứa con rơi của ba. Tuy ba mẹ đều đối xử với tôi rất tốt, như con ruột nhưng.
9 Buổi tiệc đã bắt đầu từ sớm. Ai cũng lộng lẫy trong bộ cánh của mình, chỉ là tôi trong bộ đồ phục vụ này có chút hụt hẫng. Lời nói của anh cứ ong ong trong đầu của tôi.
10 Giáng sinh đến rồi, trong nhà chỉ còn tôi và bác Hiền, ai cũng đi chơi hết rồi. Mọi năm tôi không hề uất ức hay tiếc nuối gì, cũng chẳng ham muốn đi chơi, nhưng nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng im ỉm và thiếu hơi người vì sự vắng mặt của chủ nó, tôi muốn trải qua cảm giác đón giáng sinh với anh, muốn tìm một chút hơi ấm.
11 Tiếng mưa rơi lách tách trên đường, mái nhà. Tôi đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Tay chân run rẩy, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, người ướt sủng, dính đầy máu, nhìn tôi như một kẻ vừa giết người.
12 Đám ma ở trong quê không xô bồ lắm. Đa số mọi người chỉ an ủi tôi vài ba lời. Còn tôi, miệng thì cứ nói cảm ơn mà lòng thật đắng. Tôi sợ nhìn vào di ảnh đó, nhìn thấy nụ cười của cả hai người, trách họ tại sao lại bỏ tôi lại đột ngột như vậy, để một mình đứa con này phải đối mặt thế nào với anh hai, với cuộc sống này đây.
13 Tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Tôi mệt mỏi nhìn lên trần nhà. Bức ảnh to tướng treo trên tường giúp tôi biết chủ căn nhà này là anh Tiến. Chắc anh ấy bây giờ đang đi làm.
14 - Sau này. . . anh đừng có làm những chuyện như vậy nữa – tôi ngước đôi mắt đã ướt từ lúc nào nghẹn ngào nói với anh- Chuyện gì?- Làm những chuyện khiến em cảm động như vậy, sao anh cứ thích để em phải quan tâm và yêu anh đến như vậy? – tôi bật khóc – sống 3 tháng với anh em đã rất chịu đựng rồi, đừng khiến em hiểu lầm nữaNói rồi tôi bước nhanh vào xe.
15 Hôm nay anh phải đi Paris tìm các nhà thiết kế. Anh muốn kí hợp đồng với họ và chuyến đi lần này chỉ có anh và Tiến biết. Trước khi tìm ra kẻ nội gián, chuyện cải tiến công ty cứ để bí mật đã.
16 - Sao anh về sớm vậy? – tôi ngấu nghiến khoai tây, vừa coi phim- Xong việc rồi- Có thành công không?- Tôi làm việc bao giờ cũng chắc chắn- Tốt quá! Giờ này.
17 - Tội nghiệp con bé, bị đánh đến nỗi này. Mà sao giờ này vẫn chưa tỉnh nhỉ? – bác Hiền xoa xoa lên khuôn mặt tôi- Thôi chúng ta về nhà làm việc đi bác Hiền.
18 Thức dậy trong tâm trạng mệt mỏi, đầu đau nhức. Tôi cảm thấy buồn nôn vì mùi nước hoa quá nồng của cô gái đêm qua. Không biết cô ta đã về chưa?- Dậy rồi à, xuống ăn sáng đi con.
19 - Nè, bà biết gì chưa?- Chuyện gì?- Thì tự nhiên có con nhỏ điên khùng nào làm phá hỏng buổi trình diễn ngày hôm qua đó- Chắc giám đốc nổi điên dữ lắm!- Còn phải nói, đừng để tôi gặp lại nó.
20 Càng về đêm, từng cơn gió nhẹ cuối xuân làm đung đưa lọn tóc của cậu con trai đó. Anh đứng trước cửa nhà của mình, ngóng trông ai đó. Anh không dám kêu người đi tìm cô, anh sợ mình vượt quá giới hạn của cái mục đích ban đầu.