1 - Hãy nói cho chị biết, cái gì đang xảy ra trong đầu em hả? Vừa nói Tiểu Minh vừa gõ gõ tay lên bàn. Cô tiếp giọng: - Em nghĩ sao hả? Trò chơi trẻ con á? Khi tháo vòng hoa trên đầu, em có thể chạy đến bên chị để khóc nhè hay sao? Thấy em gái ôm cái gối vào lòng vờ như không nghe thấy, cô tức tối hét to: - Bị câm hả? Tiểu Thư bất giác đưa tay lên bịt tai mình lại, cô rùng người xuống như cái gì đó vừa bay vào người.
2 Tiểu Thư trợn mắt: - Ai nói với cô như thế? Công Nguyên bước tới: - Là tôi. - Anh dám. . . Nguyên cười to, tự nhiên choàng tay qua vai Thy Nga: - Bây giờ đâu còn ai, cô không cần đóng kịch nữa.
3 Nguyên nhìn đồng hồ: - Còn nhưng gì nữa, trưa quá rồi. Tiểu Thư chạy như bay vào nhà. Cô trở ra với cái quần tây trắng, áo ngắn tay màu xanh nhạt thật gọn ghẽ.
4 Thy Nga! Xoay người sang trái một chút. OK! Máy ảnh trên tay Công Nguyên loé sáng lia lịa. Anh quay qua gọi: _Hiếu! Anh chụp giúp chúng tôi nhé! Công Nguyên vô tư ôm hông, nâng cằm tạo đủ kiểu dáng thân mật để chụp ảnh với Thy Nga.
5 Tiểu Thư tròn mắt: _Anh cũng muốn đến đó? _Có sao đâu. _Ồn ào và cực kỳ hỗn loạn. _Miễn tâm mình không loạn là được rồi. Thư cười cười: _Lần này hồn ai nấy giữ nhé! _Nghe Thư doạ, anh sợ quá.
6 Tiểu Thư lững thững từng bước một. Cô nghĩ ngợi lung tung. Hoài Hiếu đã có ý tìm hiểu chuyện của cô và Nguyên. Mình không nên gặp anh ta nữa. Vừa mở cửa bước vào, cô sửng người vì Công Nguyên đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.
7 Nga ngồi xuống cạnh anh: _Sách không phải là bạn của Nga. _Vậy Nga đến đây… Nga nở nụ cười quyến rũ: _Tìm anh! _Có chuyện gì? Nga gợi ý: _Mình ra ngoài đi! Hiếu sắp xếp sách vào kệ, theo Nga ra ngoài.
8 Thy Nga cười đắc ý: _ Hoài Hiếu là người đàn ông đáng mơ ước. Anh ta đang thay ba mẹ quản lý mấy chục xe làm dịch vụ du lịch, mấy nhà hàng, khách sạn nổi tiếng.
9 _ Tiểu Thư! Ăn từ từ thôi. Tiểu Minh gắt nhỏ, nhưng Tiểu Thư cứ vẫn vô tư ăn. Tiểu Minh liếc yêu cô: _Háu ăn như vậy không biết Công Nguyên thương chỗ nào? Tiểu Thư ngừng nhai: _Chị lấy đi rồi biết.
10 Tiếng nhạc từ máy di động Tiểu Thư vang lên, cô biết ai đang gọi cô. Đưa mắt nhìn Công Nguyên, cô thấy đôi mày anh khẽ cau lại khó chụi. Tiểu Thư đứng lên đi ra xa một chút.
11 Tin. . . tin. . tin. . . Đôi chân Thư thoăn thoắt cho đến khi bị níu lại: - Cô muốn chết hả? Thư đưa đôi mắt vô hồn nhì: - Anh cứ để cho tôi đi. - Đi đâu? - Đi dâu mặc tôi.
12 Cô làm sao vậy? _Tôi. . . Hiểu ý cô, anh dìu cô vào nhà vệ sinh, cô ói xối xả. Nguyên lãnh trọn hậu quả. _Uống nhiều rượu lắm hả? _Vừa đủ để anh giải quyết hậu quả.
13 Tiểu Thư lang thang một mình trên hành lang thư viện, ghé mắt vào chỗ ấy cô buồn vu vơ. Chỗ ngồi của anh đã có một người khác lấp vào. Thư thở dài: Mon men xuống sân nhìn nhóm học sinh chơi bóng chuyền.
14 Ðôi mày Công Nguyên khẽ cau lại khi nhìn thấy Tiểu Thư đứng kế Hoài Hiếu, anh cười giễu cợt: _Em bận ở đây à? Hiếu đỡ lời: _Tôi mới đưa cô ấy đến. Nguyên hất hàm: _Chuyện anh nói với tôi có liên quan gì đến cô ấy? _Phải! Nguyên hít một hơi dài: _Vậy thì bắt đầu đi! Tôi không có nhiều thời gian.
15 Hai lẵng hoa to tướng đặt trước cửa nhà làm Nguyên sững lại. Cô ta lại bày trò gì đây. Căn phòng khách bày đầy hoa, chắc là cô ấy mua hết hoa ở chợ mang về.
16 Mười ngày trôi qua, Tiểu Thư không còn day dứt bởi chuyện ra đi của Công Nguyên. Qua những gì anh nói trong điện thoại, cô yên tâm anh đang xây ình một ngôi nhà hạnh phúc với Kim Hương.
17 Thư buông cổ anh ra: _Tha cho anh đó. _May quá! _Sao hả? _Em mà là vợ anh thật, lúc ghen chắc anh chết mà không kịp biết mình chết vì lẽ gì? Thư lên giường, kéo mền đắp lên người: _Không nói chuyện với anh nữa, em phải chuẩn bị lời nói khi ra toà.