101 Thứ năm mòn mỏi rốt cuộc cũng đến. Diệp Tri Thu háo hứng biết mấy khi được một lần nữa đặt chân lên mảnh đất đã nuôi lớn người cô yêu thương. Diệp Tri Thu phải mất hai ngày trời để xin phép dì và chú Trần.
102 Xe bon bon chạy trên đường, trong xe lúc này chỉ còn tiếng hít thở đều đều của những người đã chìm vào giấc ngủ say sau một hồi ồn ào mệt mỏi. Đường dài ngồi xe thật sự rất sễ làm người ta buồn chán.
103 Xe vẫn chạy trên đường, trong lòng cả thiên hạ đang say ngủ, hạnh phúc nào bằng được ôm người mình yêu trọn trong vòng tay thế này. Lắng nghe hơi thở đều đều của cô ấy khi ngon giấc ngủ say, cảm giác tự hào vì mình trở thành một người hùng đáng để cô tin cậy tuyệt đối.
104 Mấy tiếng đồng hồ ngồi yên trên xe chỉ được động đậy với biên độ nhỏ, sớm đã làm cho mọi người cảm thấy mình mẩy ê ẩm. Rốt cuộc cũng “Tu thành chính quả”, tới nơi rồi!Điềm Mật hào hứng nhìn ra cửa sổ, xe chỉ thả chậm tốc độ nhưng chưa dừng hẳn, cô đã nôn nao muốn chứng kiến nơi này.
105 Trước khi tả, Diệp Tri Thu nhìn kỹ các hướng, cô thấy rằng hướng Hoa Vân Phong đang hướng mặt về nơi đó là đẹp nhất, còn trước mặt cô hiện tại là hướng về phía dòng sông lúc nãy vừa qua đò, chẳng có cái gì đặc sắc để nói.
106 Điềm Mật đáng thương ngủ một giấc thật sảng khoái xong thì không thấy Diệp Tri Thu đâu. Cô mới vùng dậy, đem chăn gối ném một bên, xuống giường chuẩn bị đi tìm mọi người.
107 Diệp Tri Thu đứng dậy, rời khỏi ghế ngồi, cô nhẹ nhàng đi đến gần bên anh. Bàn tay bé nhỏ đặt lên mu bàn tay đang siết chặt đôi đũa của anh. Cô mới vừa chạm vào thì ngoài trời bất ngờ sấm vang một tiếng “Ầm ầm… đùng!” kèm theo một tia chớp hằn lên giữa bầu trời tối đen như mực.
108 Hoa Vân Phong bắt đầu lặng xuống dưới mặt nước, vừa bơi vừa đưa tay tìm kiếm xung quanh mình. Đúng là vô hướng, vô phương, nhưng dù chỉ còn một hơi thở, nhất định anh sẽ tìm được cô.
109 Diệp Tri Thu ngồi xổm xuống, đưa tay khẽ chạm vào vai anh. Tức thời như có một luồng điện xẹt qua làm Hoa vân Phong giật bắn người, anh vẫn không ngẩng đầu lên mà lần nữa nhắc lại câu nói trước đó với thái độ dữ tợn hơn khi nãy: - Đi ra ngoài!.
110 Hoa Vân Phong mỉm cười, anh hơi xê dịch vị trí ngồi của mình, đem Diệp Tri Thu cả người ôm vào trong ngực. Âu yếm nói với cô rằng: - Em đừng nói không xứng đáng.
111 Hai người ngồi bên nhau tâm sự trải lòng mới đó thôi mà cũng đã qua thời gian khá dài. Ngoài trời lúc này không còn mờ ảo bởi màn đêm lạnh lẽo chưa tan hết nữa, thay vào đó là ông mặt trời dần dần nhô cao lên những ngọn tre đã tỏa ánh sáng tươi mới chan hòa khắp nơi, hài hòa ấm áp.
112 Trời sáng rồi mà Phùng Kiến Quân và Điềm Mật vẫn còn ham ngủ lăn qua lăn lại kêu mãi không chịu dậy. Bà nội và Hà Thúy Bình quyết định bỏ hai con heo lười ở đây cho chúng ngủ thêm tí nữa.
113 Hoa Vân Phong làm việc lúc nào cũng chuyên chú. Bởi vì không nhìn thấy nên anh luôn đặt ý thức cao độ, mong muốn làm được tốt nhất, lại càng khiến Diệp Tri Thu có xúc động muốn hôn vào môi anh một cái quá đi thôi! Bàn tay của anh vốn ấm áp nay cộng thêm tác dụng của nước gừng làm vùng bụng của Diệp Tri Thu dường như nóng bỏng, lan tỏa cả cơ thể, nóng lên cả mặt… Nên lúc này nếu có ai trông thấy vẻ mặt của Diệp Tri Thu thì chỉ có thể nhận xét một câu rằng: Mặt đỏ như Quan Công! Cô chẳng những cảm thấy tê dại cả người mà còn có một luồng khí nóng cứ lan tràn toàn thân, dường như đang thôi thúc cô làm “chuyện xấu” vậy.
114 Diệp Tri Thu nghe Hoa Vân Phong nói xong trái tim cô dường như không ai bóp mà tự nhiên thắt lại. Anh chỉ yêu cầu cô một điều quá nhỏ nhoi là mỗi lúc cô giận hờn vu vơ thì đừng im lặng mà hãy nói cho anh biết tâm trạng lúc đó của cô mà thôi.
115 Mọi chuyện tiến hành lưu loát đến khi đặt chân xuống mặt đất bình an, Hoa Vân Phong đột nhiên ở phía sau Diệp Tri Thu lên tiếng: - Lúc nãy cô Chu nhắc đến chuyện giả dạng thành người mua bánh lần gặp mặt đầu tiên.
116 Cô nhanh chóng nắm lấy tay anh kéo đi một mạch, không để ý gì đến đông người cản trở, vì lúc này mọi người vây xem hầu như rẽ dòng sang hai bên nhường lối cho cô và anh rời đi.
117 Diệp Tri Thu hễ thấy ai nhìn vào anh và cố tỏ vẻ duyên dáng lượn lờ trước mặt là cô lại cho họ một ánh mắt cảnh cáo, ngoài ra còn dùng sức ôm thật chặt cánh tay anh.
118 Món ăn sau khi được dọn lên làm cho mọi người đều trố mắt trầm trồ. Hâp dẫn nhất là món thịt heo rừng nấu mướp đậm đà hương vị. Món ăn này thật bắt mắt với những màu sắc thiên nhiên phong phú.
119 Đoàn người của Diệp Tri Thu cũng đã dùng xong bữa trưa. Ai nấy đều có cảm giác thật vui vẻ và hả hê khi được hưởng thụ toàn những món đặc sản miền sông nước.
120 Bác sĩ kiểm tra cho Hoa Vân Phong là bác sĩ quen. Ông ta có tuổi đời và kinh nghiệm thuộc vào hạng ‘gạo cội’ của bệnh viện này. Nếu xét về mặt công việc, khi được sự ủy thác của Phó viện trưởng Bạch Thiệu Đông ông luôn hoàn thành tốt công tác của mình đối với bệnh nhân vô cùng cứng đầu như Hoa Vân Phong.