1 Trường Trung học cơ sở Thanh Dương lúc này vừa bắt đầu vào tiết 1 nên rất vắng vẻ, trên hành lang chỉ thấp thoáng bóng dáng của vài bạn sao đỏ đang cầm sổ đi trực trường hoặc những “phần tử bất trị” cố tìm cách trốn ra canteen mua quà vặt.
2 Ba tiết học nhàm chán rốt cuộc cũng trôi qua, sân trường bây giờ bắt đầu bước vào khung cảnh náo nhiệt thường thấy của giờ ra chơi.
'Mệt quá đi mất!' Băng Băng chán nản gục đầu xuống bàn.
3 Giọng nam trầm vừa cất lên, không khí nơi ba anh em đang đứng đột nhiên có gì đó thay đổi. Tiểu Băng là người phản ứng nhanh nhất, cô lập tức quay đầu về hướng phát ra giọng nói.
4 Kể từ ngày biết được tên và lớp của anh, Tiểu Băng lại càng muốn hiểu thêm nhiều về anh hơn nữa. Mà ông trời cũng không phụ mong ước của cô, hai người bỗng chốc trở nên thân thiết.
5 Thời gian thấm thoát trôi, mới đó mà kì thi học kì một đã đến gần.
Dạo gần đây, bộ tứ chẳng có thời gian để gặp nhau nữa, bởi vì ai nấy cũng đều bận rộn với phần ôn thi của mình.
6 Từ sau hôm đó, Tiểu Băng cố gắng tránh mặt Thiên, hành động của cô rõ ràng đến mức người vô cảm như anh cũng nhận ra được.
Cô vẫn chưa biết đối diện với anh như thế nào khi cô thích anh, nhưng anh lại thích một người khác.
7 'Đúng là anh ấy!' Tiểu Băng kinh ngạc đến mức mắt mở tròn xoe.
'Em ấy lại ở đây. ' Thiên thầm nghĩ.
Hai người cùng ngẩng lên nhìn đối phương, vô tình khiến cho hai ánh mắt giao nhau.
8 Kì nghỉ Tết của bộ tứ trôi qua một cách vui vẻ…
Nhưng mà có một chuyện khiến Tiểu Băng và Nhi Nhi cực kì chán nản, đó chính là sắp phải đi học lại rồi! Thật ra không phải hai cô lười học đâu nha, mà là sau kì nghỉ Tết, thầy cô sẽ cho kiểm tra mười lăm phút, một tiết dồn dập, sau đó là bắt đầu bước thời kì “đen tối” nhất của đời học sinh – Ôn thi cuối kì hai! Oa hu hu hu, không chịu đâu! Vẫn còn muốn chơi tiếp cơ!!!
Nhưng mà, cho dù họ có muốn như thế nào đi nữa thì kì thi vẫn đến như dự định…
Một thời gian dài ngập đầu vào đống đề cương ôn tập kiểm tra một tiết và đề cương ôn thi, Nhi Nhi và Tiểu Băng cảm thấy như cuộc sống không có ánh mặt trời!
Hu hu… Quả đúng là thi cuối năm có khác, so với học kì một khó hơn gấp trăm ngàn lần!
Cuộc sống ở học kì một trước kia đúng là thiên đường! Bây giờ, hai người rất hối hận vì đã “trách lầm” em nó…
Này nhé, thi sáu môn phụ là sáu bộ đề cương, mà mỗi bộ gồm năm trang A4! Đó là chưa kể độ dài mỗi câu còn tăng thêm, nếu đem ra so sánh thì học kì một vẫn còn sướng chán!
Trong thời gian thi, cả hai tối nào cũng sang nhà nhau để soạn đề cương, sau đó tiện thể ngủ lại nhà đối phương luôn!
Lúc nào cũng thức đến phải hai, ba giờ sáng, thành ra hai cặp mắt cứ thâm quầng không khác gì con gấu trúc…
Nói tóm lại, bốn từ thôi: CUỘC SỐNG ĐỊA NGỤC!
Cũng may là bây giờ nó đã qua rồi…
Hôm nay, là ngày khối sáu và khối bảy thi môn chính đầu tiên – Văn!
"Tiểu Băng, cậu thi phòng nào vậy? Tớ thi ở dãy D.
9 Cứ như vậy, lần lượt bốn môn chính cũng được các bạn học sinh “chinh phục”.
Kì thi học kì hai cũng theo đó mà kết thúc.
Kể từ bây giờ, cả trường chính thức bước vào khoảng thời gian hai tuần cuối năm “chơi không học”!
Tại lớp học của Tiểu Băng, không gian hiện giờ đang rất chi là hỗn loạn! Tiếng trò chuyện vang lên khắp nơi, khác hẳn với không khí nghiêm túc hằng ngày.
10 Hôm nay là ngày tổng kết năm học.
Đối với đa số học sinh thì đây chính là ngày đáng mong đợi nhất! Bởi vì sau ngày hôm nay, kì nghỉ hè dài ba tháng sẽ lại đến… Những ngày được ngủ nướng, được đi chơi, được thức khuya,… sẽ lại bắt đầu!
Nhưng cũng có những người vĩnh viễn không bao giờ muốn nhớ lại ngày hôm nay, ngày mà họ phải rời xa người mà họ yêu quý!
.
11 "Anh Nam! Anh Thiên đâu rồi ạ?" Tiểu Băng vừa hỏi vừa nhìn xung quanh tìm kiếm.
Vừa nãy sau khi hát xong, cô thấy anh vội vã bỏ đi thay đồ, vội vàng đến mức cô chẳng kịp hỏi gì.
12 [Bốn năm sau]
"Hoàng Băng Băng! Cậu có nhanh lên không hả!? Sắp muộn tới nơi rồi! Hôm nay là lễ khai giảng đấy nhé!"
Giọng hét 'thánh thót' của Nhi vọng từ dưới nhà vọng lên, xuyên thủng màng nhĩ của Tiểu Băng.
13 Tiểu Băng khẽ lau nước mắt, cô dang hai tay ra, đón từng cơn gió biển mát lành.
Bỗng, mọi vật tối sầm lại, có một đôi bàn tay bịt chặt lấy mắt cô!
“Aaaaaaa!!!” Cô hét lên hoảng hốt.
14 Từ khi Thiên trở về, bốn người bọn họ lại giống như thời cấp hai, cùng nhau đi chơi khắp nơi.
Tiểu Băng rất vui, một phần vì người con trai mà cô nhớ mong suốt bốn năm nay đã trở về bên cạnh cô.
15 Thiên mỉm cười bước đến bàn của Linh, hơi ngạc nhiên khi thấy cô chỉ ngồi một mình.
"Lâu quá không gặp, Thiên!" Linh khuấy ly trà sữa của mình, nhìn anh cười nói.
16 Cả bốn người không ai bảo ai cùng im lặng.
"Tiểu Băng, cậu. . . định làm thế nào?" Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"Ha ha. . . " Cô cười trừ "Dĩ nhiên là.
17 Nụ hôn rất dịu dàng, không vội vàng tiến sâu mà chỉ đơn giản là hai đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Tiểu Băng kinh ngạc mở to mắt, cô nhìn chăm chú khuôn mặt điển trai đang phóng đại ngay trước mặt.
18 "Được rồi!"
Tiểu Băng ngắm nhìn chính mình trong gương, hài lòng mỉm cười: trang phục tươm tất, mái tóc đen tuyền mượt mà xõa đến ngang eo, khuôn mặt xinh xắn tựa như đóa hoa vừa nở rộ.
19 Câu nói của Thiên đã làm chấn động toàn trường, toàn bộ các cô gái có mặt ở đó đều cảm thấy kinh ngạc.
Làm sao cô bé này lại may mắn đến như vậy? Có thể chinh phục được trái tim của hai chàng trai đẹp như hoa như ngọc?
Vũ Minh không nói gì, nhưng ánh mắt của anh hiện lên chút ngạc nhiên.
20 Vũ Minh tách đám đông, bước đến bên cạnh Tiểu Băng. Anh choàng tay lên vai cô, kéo cô vào người mình rồi lớn giọng: "Mọi người hãy nghe cho rõ đây! Hoàng Băng Băng là bạn gái của tôi, nếu ai dám động chạm đến cô ấy thì hãy chuẩn bị chờ chết đi!".