1 Thế là lễ tổng kết năm học cũng xong, nó thơ thẩn bước vào quán JULIE, nó có hẹn với một người ở đây. Nó nhìn quanh rồi cũng tìm được chỗ cần phải ngồi, có một người con trai đang ngồi quay lưng lại với nó: - Chào Thiên, xin lỗi vì để cậu phải đợi… - Hẹn tôi ra đây có gì thì nói mau đi!- Thiên cáu gắt.
2 - Xin lỗi thầy em đến trễ!- giọng 1 đứa con trai vang lên từ ngoài cửa. - Ừh… vô lẹ đi em! Tên đó cũng như nó nhìn quanh một lượt rồi đi xuống chỗ nó.
3 Nó đi được vài bước thì có tiếng gọi lại: - Bảo Minh!!!! Nó quay đầu lại nhìn chính là cô gái lúc nãy! Nó đang thắc mắc là tại sao cô ta lại biết tên nó thì cô gái đó chạy tới chỗ nó và ôm chầm lấy nó.
4 - ……- Duy suy nghĩ một hồi nhưng không biết trả lời Hân làm sao đành nói đại vậy!- Lâu! … Tính ra cũng rất lâu đó!!! - Thôi tới nhà Hân rồi! Cám ơn Duy đã đưa Hân về!- Hân leo xuống xe rồi tạm biệt Duy.
5 - Anh quá khen rồi!- nó cứ mãi ngồi cười hả hê. Hắn tức khí mặt hầm hầm đi tới chỗ nó, hắn nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Nụ cười trên môi nó vụt tắt khi phát hiện ra ánh mắt sát khí mà hắn đang dành đặc biệt chỉ riêng cho nó mà thôi.
6 Sáng hôm sau vừa bước vào lớp nó đã thấy Hân đứng trước cửa đợi. Nó hớn hở chạy đến chỗ Hân nhưng Hân không cười với nó, nhìn mặt Hân lúc này rất nghiêm túc nên nó thấy hơi lạ.
7 - Vậy chứ sao tao nghe nó nói là… - Mày khùng quá!!! Tao với nó làm gì rảnh rỗi mà cãi nhau hoài thế???- Nó nhìn Duy khó chịu. - Ừh… nếu không đúng thì thôi…nhưng mày đang tức cái gì vậy? - Thì sáng không thuộc bài bị cô la… với lại cãi nhau với thằng điên kia nữa!!! Nên giờ khó chịu… có gì lạ đâu mà cứ hết người này tới người kia hỏi!!!- nó làm ột dây.
8 - Minh có sao không? Ướt áo hết rồi!!!… Mà ai vậy…sao lại vô duyên thế??? - Thiên lấy khắn giấy lau chỗ áo bị ướt cho nó. - Thằng khùng lớp bên cạnh đó mà!!!- nó giật lấy mảnh khăn giấy từ tay Thiên rồi tự lau.
9 - Tôi… tôi… không thích nói chuyện với anh!- nó thấy khó chịu khi nói ra câu đó! Hình như nó có hơi quá! - Cô… ghét tôi đến thế sao???- Long nhìn nó buồn buồn.
10 “ Minh sao thế nhỉ? Thiếu ngủ sao? Tối qua làm gì mà không ngủ nhỉ? Mình lúc nào cũng không có cơ hội nói với Minh, mặc dù ngồi chung một bàn nhưng sao lúc nào cũng chậm một bước hết.
11 Long nhìn nó chằm chằm, hắn có chút gì đó xao xuyến trước nét đẹp ngây thơ của nó. Cái mũi không cao lắm nhưng rất đẹp, đôi môi mỏng chúm chím như em bé.
12 - Tôi…tôi còn phải về nhà không là chết với dì tôi! - Cũng khuya rồi… mai rồi về! - Nhưng… - Có gì tôi sẽ nói với dì giúp cho!!! Không sao đâu mà! - Uhm… vậy cũng được!- Tuy nói thế nhưng nó vẫn không yên tâm chút nào.
13 Vào lớp rồi mà vẫn không thấy mặt mũi Duy đâu cả…chắc lại trốn học đi đâu đó rồi. Còn Thiên thì từ lúc thấy nó đứng bên A8 thì đã rất khó chịu rồi nhưng tới giờ vẫn chưa thấy nó vào lớp khiến Thiên càng cảm thấy khó chịu hơn.
14 - Anh khùng hả?- nó cáu vì phải đợi lâu lại còn bị làm cho giật mình. - Tôi chỉ đùa thôi mà! - Anh làm gì mà lâu thế??? Ngủ quên trong đó hả? - Thì tôi nghĩ mãi mà không biết nên mua gì thôi!!! - Vậy mua được chưa? - Rồi! - Vậy về thôi! - Ừh!!! - Anh khùng hay sao mà cứ cười hoài thế? - Mắc cười thì phải nín hả? - Không! Nhưng cười như anh thì người khác tưởng anh bị tâm thần đấy! - Tôi cười hút hồn thế mà bảo là tâm thần à? - Chứ gì nữa! Nhìn anh chẳng khác nào bị tâm thần!!! - Vậy còn cô! Đi chung với người tâm thần cũng đâu khác gì! - Ai nói!?… Nó và Long cứ cãi qua cãi lại trên suốt đoạn đường về nhà ngay cả khi về đến nhà cũng chưa chịu ngưng khiến bà hắn cũng chỉ biết cười với chúng nó.
15 - Vậy thì cô ở lại về sau nhé! Tôi về trước. - Anh…- nó tức quá mà không biết nói gì. - Lẹ đi! Ở đó mà nói nhiều!!! - Từ từ… Nó và Long đang ngồi xe buýt nó thì gật lên gật xuống thấy vậy Long nghiêng đầu nó dựa vào vai mình.
16 - ÁÁ! Khùng hả?- Long quay phắt lại nhìn nó chăm chăm. - Không bằng anh đâu!- nó đắc chí đi thẳng lên phòng để Long lại đầu bốc khói. - Mày với nó sao thế? Lại cãi nhau gì nữa hả?- Duy nãy giờ mới lên tiếng.
17 - Minh có vẻ vui nhỉ??? - Uhm…nhưng Thiên sao thế? Sao mà nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy?- nó tính chọc cho Thiên cười nhưng lại nhận được cái liếc xéo từ Thiên nên đành im lặng.
18 - Này! Anh nhỏ nhen vừa thôi! Anh giận tôi chuyện gì thì anh nói đi chứ cứ im im lì lì ai mà biết được. - Tôi giận cô??? - Ừ…chứ không sao anh cứ lơ tôi hoài thế? Tôi hỏi mà không thèm trả lời còn gì??? - Ừ! Thì sao? - Anh còn tức tôi chuyện lúc ở nhà ngoại anh àh? - Không! - Vậy thì chuyện gì? - ………… - Rõ ràng là anh đang giận tôi chuyện đó mà!.
19 - Xạo quá! Không thích nó vậy mà lúc nào cũng… - Mày đi ra ngoài! Lẹ đi! Nói nhiều quá!- nó tức lên đẩy Duy ra ngoài không cho Duy kịp nói thêm gì rồi đóng cửa cái rầm.
20 “Mình đã không còn giận Thiên nữa nhưng sao nghe những lời Thiên nói mình thấy rất giận…cả đau nữa…rất đau nữa là đằng khác!!! Mình ghét ông trời! tất cả chỉ tại ông ta!”- nó vừa chạy vừa nghĩ, nước mắt lại không nghe lời mà cứ tuôn ra mãi ướt đẫm cả khuôn mặt ngây thơ của nó.