1 *Giới thiệu nhân vật**Hạ Hiểu Nhi (17 tuổi ): sống tại ngôi nhà tình thương Tuổi Hồng. Là học sinh học bổng trường Light School. Cô bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn máy bay thảm khốc cùng gia đình.
2 Bước chân vô thức của tôi đã lạc đến bờ biển tự bao giờ. . . . . . "AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. . . . . " tôi hét lên cùng với tiếng vọng lại từ biển xa.
3 Một tin nhắn tới, ô, là thông báo của lớp trưởng. Xem nào!" Thay mặt cho nhà trường và giáo viên chủ nhiệm, tôi xin thông báo:Hôm nay tất cả học sinh trong trường được nghỉ học, nhưng sáng mai vẫn đi học bình thường".
4 Có một chút cảm xúc hỗn độn, nhịp đập của tôi như cùng nhịp với người con trai đó. Tất cả nơi đây im lặng ngoại trừ một vài cơn gió ngịch ngợm vẫn cố đuổi nhau trong màn đêm tĩnh mịch.
5 Càng về khuya trời càng lạnh. Đuổi mãi cái tên bám đuôi kia mới chịu về. Khổ thân, nói chuyện cả buổi tôi vẫn chả biết hắn ta là ai. Nhớ lại, cái câu cuối đó khiến tôi có một cảm giác gì gì đó cứ trỗi lên trong lòng.
6 1 ngày trôi qua:-Chúng tôi đã cố hết sức rồi xin chia buồn với gia đình, đây là chiếc balo, và chiếc vòng đeo tay chúng tôi tim thấy xung quanh khu vực biển.
7 Đêm nay trời cũng khá lạnh, huống tri là tôi đang đứng trên sân thượng của bệnh viện. Đúng là thành phố , càng về đêm càng rực rỡ nhộn nhịp. Trên những con đường to hàng ngàn chiếc ô tô nối đuôi nhau như dải lụa đầy nàu sắc.
8 Những con đường rêu xanh mùi ẩm thấp nhưng nó lại mang trong mình vẻ cổ kính kiêu sa. Hai hàng cây lá rụng đều đều và để lại những cành cây trơ trọi. Nắng dần dần mọc trên khu phố nhỏ, một vài chú chim nhỏ cất tiếng hót vang xa.
9 Mùi lạnh lẽo lan tỏa khắp không gian,căn phòng tối tăm với từng cơn gió rít ầm ào hiện lên như một địa ngục. Một luồng ánh sáng nhỏ cố len lỏi rồi rọi thẳng vào nửa khuôn mặt của người đàn ông trung niên.
10 "Biết đâu bất ngờ" là cụm từ chúng ta nên giữ một góc trong đầu mình. Bởi vì sao? Cuộc đời không ai biết trước điều gì cả? Ngay cả mấy thầy bói, bà lên đồng đôi lúc cũng đoán sai chứ bộ.
11 Nằm dài ở trên ghế đá. Du ngước mắt lên trời nhìn những đám mây trắng. Anh nghĩ về Hiểu Nhi, cô ấy đã được đoàn tụ ở bên gia đình. Chắc cô ấy hạnh phúc lắm nhưng còn anh thì sao? 12 năm anh đã chờ và tìm cô ấy.
12 Có vẻ như không khí khá căng thẳng sau khi tôi vào lớp. Mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi. Thật là khó chịu mà. Lướt mắt một lượt từ trái sang phải tôi nhìn kĩ khuôn mặt của từng người một như đáp trả ánh nhìn của họ.
13 Thứ 7 nắng chảy bờ vai. Ấy thế mà chủ nhật lại là ngày mưa buồn kèm theo những cái lạnh. Kéo cao chiếc cổ áo, tôi đi ra đường. Từng hạt mưa lất phất cứ tạt vào khuôn mặt tôi.
14 Những cơn mưa lạnh lẽo đã tan tự bao giờ. Chẳng hay ông trời cố xua đuổi chúng để hiện lên bức tranh lãng mạn kia. Phía Đông, những làn mây được vén gọn gàng hé lộ lên sắc trời xanh và trong vắt.
15 Căn nhà vốn yên tĩnh, nay mẹ tôi đi công tác bầu không khí ở nhà lại càng tĩnh mịch hơn. Lững thững bước ra bước vô như ma làng tôi chợt nhớ đến tờ giấy hôm nọ.
16 Mùa Đông là những cơn mưa bất thường và là ngày gió lạnh. Dạo quanh con phố nhỏ tôi chợt nhớ đến vị ân nhân đã cứu tôi. Từ đó đến giờ đã gần hai tháng mà tôi vẫn chưa nói chuyện với chị ấy một lần.
17 Đôi giầy lem luốc với những màu đỏ gạch và nâu nâu của bùn nhão. Đường trơn cộng thêm cả những làn mưa phùn khiến người ta thật khó chịu. Nhưng đối với tôi thì không.
18 Đội bóng của trường King chơi rất tốt, rất phong độ khiến cho đối phương bị áp đảo tinh thần. Tỷ số đã chênh nhau 24-16. Có vẻ như con vịt đó đã giúp rất nhiều cho đội của anh.
19 Trời ấm dần hiện lên ột sắc tươi mới. Đông tàn xuân lại đến mang theo bao điều kì lạ. Những chồi non mơn mởn nhú lên trên những ngọn cây già tưởng chừng đã chết vì gió lạnh.
20 Nhận quyển sách từ Du rồi tôi lại lững thững về. Mọi thứ trong đầu tôi như xáo trộn hết cả lên. Có lẽ tôi cần một giấc ngủ để ổn định tinh thần trước khi mẹ tôi trở về.