21 Cao Phi Phi rón rén theo gót mẹ cô vào văn phòng. Cô chính là con gái của Ôn Cẩm Ngọc-người phụ nữ có khí chất tao nhã này. - “Đứng dựa vào tường cho mẹ!” – Ôn Cẩm Ngọc nghiêm khắc giáo dục con gái.
22 Gần đến 15 giờ, Phùng Kiến Quân cùng Phong ca của anh đã đến khu nhà năm tầng lầu ở khu dân cư bình dân trong một khu phố nhỏ. Nhà của anh Phong là căn hộ số 502.
23 Lát sau, chiếc điện thoại trên đầu giường vang lên, anh đưa tay tìm kiếm, cầm lên nghe, bên kia là giọng nói của Phùng Kiến Quân: “Phong ca, hai tên ôn thần hẹn anh ra ngoài, khoảng nửa tiếng em qua đi cùng anh!”Anh Phong lên tiếng đáp ứng, đặt lại điện thoại trở lại vị trí cũ.
24 Cả bốn người vào chỗ ngồi, bốn phía đối diện nhau. Phục vụ mang rượu lên, Phùng Kiến Quân nghiêm mặt nhận lấy: vì anh là chủ phải thị uy, sau đó phất tay bảo người phục vụ đi ra ngoài.
25 Trở lại với ngôi biệt thự màu tím có một nàng công chúa đôi mi lúc nào cũng thấm đẫm nét sầu tư. Từ hôm ấy đợi người không gặp, Diệp Tri Thu sốt nhẹ kéo dài suốt 3 ngày.
26 Điềm Mật thấy thế cũng không cố chấp, chu môi: “Thần bí vậy, có vấn đề. Sau tiết học phải thành thật khai báo nghe không?”Diệp Tri Thu nhìn bạn cười ái ngại, thành thật như thế nào đây, nếu Điềm Mật biết chuyện chắc lỗ tai cô nghe lảm nhảm đến hỏng mất.
27 Có một động lực nào đó thôi thúc Diệp Tri Thu, cô đã đến ngồi gần bên cô giáo, cho cô mượn bờ vai của mình và thực sự cô giáo cần nó. Bởi vì cô giáo đã không đợi thêm một giây nào mà òa khóc như một đứa trẻ.
28 Khí trời ỏ thành phố D bước vào trung kì của mùa thu, nét thu dịu nhẹ. Khung cảnh như nhuộm một màu sắc mơ màng, ngọt lịm. Mùa thu đẹp không chỉ nhờ cảnh vật.
29 Cô muốn chạy ào lại ôm lấy anh, nhưng lí trí đã kịp thời kéo cô lại. Cô và anh là gì của nhau, ngay cả một lời hứa cũng chưa cho nhau, làm như đã yêu sâu đậm lắm thì quả không hợp tình hợp lí.
30 Anh Phong đi một đoạn thì Phùng Kiến Quân hối hả chạy ra, nói là xe taxi đang đợi, dẫn anh lên xe. Anh Phong vẫn vẻ mặt không yên, như lo nghĩ điều gì.
31 Sáng hôm sau, Diệp Tri Thu từ phòng ngủ xuống phòng ăn mà vừa đi vừa nhảy tung tăng như con chim nhỏ. Môi đỏ mọng không ngừng phát ra những âm thanh réo rắt vui tai bằng những ca từ kỳ lạ mà chắc hẳn là do cô nghĩ ra.
32 Cô giáo Mạc Liên không khỏi há hóc miệng. Đến cả cô là phận gái như nhau mà còn bị sắc đẹp này là mê muội, không biết người khác phái nhìn thấy sẽ như thế nào.
33 Ngoài vườn ánh nắng đã nồng đậm xuyên qua từng kẽ lá, loang lỗ chiếu rọi lên mặt đất, trên con đường lát đá nhỏ. Cái nắng làm cô giáo Mạc hơi e ngại đứng dưới ánh mặt trời chói chan này.
34 Sáng hôm sau, Diệp Tri Thu không có tiết học buổi sáng. Nhưng hôm nay cô vẫn đi ra ngoài. Dì Trần không yên tâm kêu chú Trần: “Lão Trần, bỏ mấy con cờ của ông xuống.
35 Diệp Tri Thu nghe chuyện nãy giờ, đầu óc hơi loạn. Cô chưa bao giờ biết lòng người hiểm độc như vậy, vốn được sống trong cái lồng sơn son thiếp vàng từ nhỏ và sự che chở của người thân.
36 Diệp Tri Thu chạy nhanh ra cổng, bỏ quên cả chiếc xe đạp của mình, sau khi được ông bảo vệ gọi lại cô mới nhớ ra: “Cháu gái ơi! Cháu quên xe đạp trong kia rồi.
37 Hoa Vân Phong và Phùng Kiến Quân đã xuống máy bay, lúc này Phùng Kiến Quân đang lái xe đưa Phong ca đến thẳng quán Tương Phùng. Trước đó để mẹ không lo lắng, Hoa Vân Phong lúc nào cũng hiếu thảo nhớ đến mẹ đầu tiên, anh đã gọi điện cho mẹ, nói là mình đã đến nơi, chỉ là có chút chuyện phải đi ra ngoài một lát.
38 Ở Hoa Kì lúc này đang là 8 giờ sáng, Sở Lăng Khiêm có thói quen đến công ty rất sớm. Đôi khi còn đến trước nhân viên của mình. Hôm nay anh không đến sớm mà là suốt đêm ở lại công ty xử lý công sự.
39 Mẹ anh về phòng rồi, Hoa Vân Phong cảm thấy thật nhẹ nhõm. Những lời anh nói lúc nãy cũng hoàn toàn là sự thật, đó là suy nghĩ trong lòng anh. Mình yêu phải người tốt đẹp như vậy, nhưng không xứng với cô ấy, vả lại người ta cũng xuất phát từ trái tim lương thiện mà thôi.
40 Diệp Tri Thu đang nằm vắt chân trên giường để nghe mấy bài hát thiếu nhi. Cô đã thuộc làu làu, nhưng không muốn chút nào sơ sót khi đến hát cho mấy em nhỏ nghe.