81 Giữa trưa, ta vẫn cố đến cửa hàng văn phòng tứ bảo. Đương nhiên lại nói tháng này chỉ nhận tiền công nửa tháng thì mới khiến sắc mặt chưởng quầy khá hơn.
82 Lúc thư sinh kia nói chuyện với ta, Bì Bì vẫn nhìn ta cười. Đương nhiên ta không thể cứ đứng đó nói chuyện phiếm với hắn, nghề nghiệp của ta là “điếm tiểu nhị” chứ không phải là “cùng tán gẫu”.
83 Công tử áo tím quay đầu, ta kinh ngạc đứng sững lại, miệng ngập ngừng:- Hoàn thiếu gia, sao ngươi cũng mặc áo tím?Lời vừa nói ra đã tự hối hận nhưng giờ đã không rút lại được nữa rồi.
84 Về nhà, ta vội đến chỗ Hồ đại nương đón muội muội. Nói mấy câu rồi, đang định đi thì Hồ đại nương gọi ta lại nói:- Đào Diệp, ta luôn coi con như con gái mình, cho nên có một số lời tuy khó nói nhưng đại nương vẫn muốn nói với con.
85 Biết biểu hiện của Vương Hiến Chi hôm nay rất lạ nhưng ta đã không còn nhiều thời gian nữa, giờ không đến trường học thì sẽ bị muộn. Ta lại chạy về phía trước, vừa đi vừa nói:- Có chuyện gì vội thì cứ nói đi, nơi này cũng không có người ngoài.
86 Sau khi lão bản nương đi rồi, ta cũng không hỏi gì thêm, chỉ dùng ánh mắt sắc như kiếm để ép hắn cung khai. Hắn vừa cắn trứng vừa cười cười nhìn ta:- Sao, mì cũng không ăn? Bởi vì ta thanh tú anh tuấn, cho nên nhìn ta thôi là không cần ăn gì nữa?Được, coi như là đẹp nhưng cũng nên để người khác khen chứ.
87 Vừa nói chuyện phiếm với hắn, ta vừa tự suy tính: Có nên nhân dịp này nói chuyện ta tiến cung cho hắn? Tuy rằng khó mở miệng nhưng sớm muộn gì cũng phải nói, nói càng sớm thì càng nắm vững thế chủ động, tránh lại để người khác thêm mắm dặm muối, đến lúc đó lại thành không hay.
88 Nghe đàn xong, hai người rời khỏi quán trà Đới gia. Trong làn tuyết trắng bay bay, hắn đột nhiên quay đầu hỏi ta:- Lúc ấy muội nói có chuyện muốn nói cùng ta, có phải là chuyện muội tiến cung?Ta suýt thì ngã lăn xuống cầu thang:- Huynh đã biết?- Ừ, từ lúc tan học ta đã biết, là ông Trương trông cửa nói.
89 Vừa quay về trường, ta vội vã đi vào phòng học, Vệ phu nhân đã đến rồi, chỉ mấy câu lại gọi ta đi. Lúc đầu đương nhiên là hỏi chuyện ta ở trong cung, thật khó cho bà còn nhớ được chuyện này, ta cũng nói lại chi tiết cho bà.
90 Cuộc thi thư pháp chờ mong đã lâu cuối cùng cũng bắt đầu. Tuy rằng rất vội vã nhưng vì lắm tiền nhiều của nên mọi thứ vẫn rất chỉnh tề. Nghe nói hôm qua Vệ phu nhân mượn mấy nhà khác rất nhiều tôi tớ, mọi người đều muộn mới đi ngủ.
91 Dù Vệ phu nhân đùa bỡn nói muốn để ta ra cuối cùng, để không khí đẩy lên cao nhất, nhưng ta cũng không thể trốn mãi ở một chỗ không ra được. Thậm chí hôm nay rốt cuộc có những bước gì, trận đấu có những quy tắc gì ta còn không rõ ràng.
92 Vệ phu nhân không ngồi cùng chúng ta mà đã lập tức đi ra ngoài. Hôm nay nhiều khách khứa, dù bốn vị đại công tử kia đã chia nhau tiếp đãi nhưng rốt cuộc thì bà mới là chủ nhân Vệ phủ.
93 Thời gian chờ đợi kết quả rất lâu, cũng có chút nóng lòng. Tuy nói không cố giành giải nhất nhưng không thể quá kém được. Chỉ là có chuyện ta càng nghĩ càng buồn bực: Vệ phu nhân tổ chức trận đấu này, ban đầu là vì muốn giúp ta nổi tiếng nhưng giờ xem tình hình này thì thế cục lại hoàn toàn không nằm trong tay bà nữa.
94 Thoáng trầm ngâm trong chốc lát, ta lại nhìn bảng vàng chói lọi kia hi vọng tìm ra chút manh mối. Nhưng mà không có, mọi thứ đều rất bình thường. Người xếp thứ hai là Tạ Huyền, thứ ba là Si Siêu, thứ tứ thứ năm là hai cái tên xa lạ, Hoàn Tể xếp thứ sáu.
95 - Hai vị muốn chữ phúc kia, ta đã giấu đi rồi, các ngươi đều sẽ không lấy được. Đương nhiên đó là tiếng cười của người tổ chức trận đấu ngày hôm nay. Chính là Vệ phu nhân.
96 Không ngờ bởi vì tham gia trận đấu thư pháp này lại khiến ta lấy được đồ gia bảo về. Người đời đều nói, Vương hữu quân đại nhân là người hào phóng, trượng nghĩa, quả đúng là danh bất hư truyền!Đang lúc tự thấy may mắn, không thể ngờ Vương Hi Chi lại cười nói với ta:- Ta không biết phần thưởng hôm nay là gì, ta lại lấy ra một trăm tiền, làm tiền thưởng riêng.
97 Ăn trưa xong, các thí sinh đều lục tục cáo từ, cha con họ Vương cũng cùng nhau đến giúp đỡ thu dọn chiến trường. Hơn một trăm thí sinh ở đây suốt cả buổi sáng, số lượng việc cần làm thực sự rất lớn.
98 Nói chính sự xong, Vệ phu nhân đột nhiên cảm thán:- Đào Diệp, hôm nay nhìn ngươi trang điểm đẹp, được nhiều người chú ý ái mộ như vậy, ta lại nhớ đến ta năm nào.
99 Đảo mắt, vòng loại của cuộc thi tuyển chọn tài nữ gây xôn xao đã kết thúc. So với Si Đạo Mậu thì còn có một vị tiểu thư khác tham gia muộn hơn nhiều – muội muội của người vì lời đồn mà không thể không rời khỏi cuộc thi, Dữu Sướng, người ngoài gọi là “Ngư tràng” (Ruột cá)Nghe nói Dữu Sướng tiểu thư biết tin mình bị đặt “tên hay” như vậy rồi cũng chỉ thản nhiên cười nói: “Ngư Tràng sao? Tốt lắm, lúc Chuyên Chư hành thích Ngô vương đã dùng bảo kiếm Ngư Tràng đó, đó là bảo kiếm vừa tinh xảo vừa sắc bén truyền lại đến đời sau mà.
100 Thả hoa đăng rồi về nhà, từ xa đã thấy có một người đang đứng ở cổng nhìn xung quanh, hình như là một trong số người hầu của Vương Hiến Chi. Ta vui mừng, tính ra từ sau khỉ học, đã vẻn vẹn một tháng không được gặp huynh ấy rồi, nói không nhớ mong thì là không thể.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50