21 Si Siêu vừa đến lập tức thảo luận chuyện này. Nhìn vẻ hưng phấn của bọn họ khiến ta có cảm giác, thực ra bọn họ rất mong chờ chuyện này xảy ra, như vậy bọn họ có thể ra ngoài, tìm cơ hội đánh người rồi.
22 Cho dù từ chối thế nào thì cuối cùng vẫn bị Vương Hiến Chi kéo tới tửu lâu. Thì ra trên tờ giấy viết “Địa điểm ở Xuyết Cẩm lâu, đến lúc đó sẽ đi cùng nàng ấy”, nàng ấy chính là ta.
23 Đứng ngoài phòng học, nghe vị tiên sinh họ Triệu giảng bài. Quý danh của tiên sinh là Triệu Tử Viết, bởi vì tiên sinh giảng “Luận ngữ” nên danh xưng cũng là “Tử Viết”.
24 Cũng nhờ công chúa gây rối vừa mang đến tai họa ngầm cũng vừa mang đến chút phúc lợi. Đây hẳn là cái gọi là “trong họa có phúc” rồi. Khiến ta vui vẻ vẫn là về sau ta có thể thoải mái ngồi trong thư phòng nghe giảng bài, không cần phải như trộm rình rập nghe lén bên ngoài cửa sổ nữa.
25 Đây vốn là một ngày rất đẹp. Ta được lĩnh 50 tiền từ cửa hàng còn được thêm một bộ bảo bối. Khỏi cần nói, đó chính là văn phòng tứ bảo. Ngươi sẽ hỏi, nếu Hồ nhị ca đã mở cửa hàng văn phòng phẩm thì sao ta không đến cửa hàng của huynh ấy lấy?Ta nghĩ thế này: Hồ nhị ca là người buôn bán, mỗi mặt hàng nhập vào đều là để kiếm tiền, sao ta có thể không biết xấu hổ đi lấy không? Nếu không, ta bỏ tiền ra mua Hồ nhị ca cũng sẽ chẳng nhận.
26 Lần đầu tiên trong cuộc đời có người mài mực cho ta, lại còn là nữ nhân đã từng đánh ta. Từ nhỏ học viết chữ, đến giờ mới coi như có chút tác dụng. Ặc, cũng không hẳn, ta tạm thời còn thắng được nghiên mực bảo bối của mình, chỉ là chắc cũng chẳng được bao lâu.
27 Chiều hôm đó, nhân cơ hội chúng ta tự cho phép bản thân được nghỉ. Tiên sinh về từ sớm, học trò không nghe giảng thì hắn nói cái gì? Các vị thiếu gia đi tìm ta khắp nơi, tìm được rồi lại vây quanh cùng nhau thảo luận về “Sự tích” của công chúa Tân An.
28 Sau khi rời thuyền, dẫn theo túi lớn, ta đi đến cửa hàng “Văn phòng ngũ bảo” mới mở của Hồ nhị ca. Trong cửa hàng, “ngũ bảo” Ân Tố Tố cũng là con gái của chưởng quầy trước kia của Hồ nhị ca đang ngồi đó.
29 Nếu Thái Châu gọi hắn là “Lục điện hạ” thì chính là hoàng tử. Ta vội vào chào. Thật quá vinh hạnh, một thảo dân tép riu như ta, giữa trưa vừa được công chúa triệu kiến, giờ lại được cả hoàng tử điện hạ triệu kiến.
30 Về nhà, đón muội muội về, đặt con bé vào nôi. Ta lắc lắc trong thoáng chốc, xoay người làm chút chuyện rồi lại quay lại lắc lắc. Lúc làm việc vẫn luôn dỗ dành:- Muội muội, tỷ tỷ không đi, tỷ tỷ vẫn ở đây.
31 - A, mọi người đến mà xem, mỹ nữ xuất dục đồ đây!Đột nhiên bên tai ta có tiếng gào lớn. Bất ngờ, cũng chẳng biết từ đâu xông ra mấy tên côn đồ, lập tức vây ta vào giữa.
32 Bị kinh đường mộc tiên sinh đuổi ra khỏi lớp, hai chúng ta không có chỗ để đi, đành phải chạy đến hồ nước đằng sau, làm bạn với đàn ngỗng. So với sự thoải mái của hắn, lòng ta vẫn rất bất an.
33 Dưới ánh mặt trời mùa thu, hai kẻ vô công rồi nghề ngồi dưới gốc hòe liu riu buồn ngủ, đôi khi mở to mắt nói mấy câu, cảm giác thực sự rất tốt. Phải nói là đôi khi trốn học cũng không tệ, cái gọi là “thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn” (1) chắc để chỉ cảnh giới này.
34 Thấy Vệ phu nhân đột nhiên chạy từ trong rừng cây ra gọi Vương Hiến Chi, ta vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng đột nhiên lại nghĩ ra một việc: Không phải là bà vẫn luôn nghe lén ở trong đó chứ? Hình như bà thực sự có sở thích này.
35 Buổi tối về nhà, sau khi dỗ muội muội ngủ rồi, ta một mình chép kinh dưới ánh đèn, chép lấy chép để nhưng cuối cùng lại ngây người ra. Đợi cho lấy lại được tinh thần, ta lại lấy giấy ra, viết lên mặt giấy: “Thùy vị hà quảng? Nhất vĩ hàng chi.
36 Mang theo những vết thương đi làm, đến đầu Ô Y Hạng lại bị người chặn lại. Khỏi phải nói, là Thái Châu. Người nhà này không để cho người ta sống sao?Ta tức giận quát nàng:- Trước đó không lâu công chúa nhà ngươi mới sai người đánh ta, tối hôm qua điện hạ nhà ngươi lại tự mình vung roi đánh ta bán sống bán chết, ta chỉ còn có chút hơi tàn thôi, ngươi còn muốn gì? Đến xem ta chết hay chưa à?- Lục điện hạ đã đánh ngươi?Không ngờ nàng ta lại như đánh vỡ bình dấm chua vậy.
37 Trong lúc đang căng thẳng, một bàn tay đột nhiên vươn ra kéo tay ta lại, ta lại kêu đau thêm một lần nữa. Người nọ ra dấu cho ta im lặng, sau đó vội vã kéo ta bỏ chạy.
38 Vừa quay lại thư phòng, Miêu tiên sinh đã tới, dặn dò ta:- Tiểu Đào Diệp, hôm nay chúng ta học ở bên ngoài, trò làm như lần trước đi, lát nữa sai người mang bàn ghế ra ngoài nhé.
39 Sau khi tan học, ta lê một gói đồ lớn về nhà, tâm tình phức tạp. Lẽ ra, người hoàn cảnh như ta, đột nhiên chiếm được tài vật lớn như vậy hẳn là nên cảm thấy vui mừng mới đúng nhưng ta lại cảm thấy lòng không thoải mái, luôn cảm thấy những thứ này lai lịch bất chính, ít nhất không phải do bản thân lao động mà có.
40 Sau chuyện phấn ngứa, vài ngày sau lục điện hạ không tới, ta cũng được an ổn vài ngày. Nhưng lại có phiền não khác: Dường như hàng xóm láng giềng đã phát hiện ra chút chuyện.