161 Thấy Vương Hiến Chi và công chúa Tân An cùng xuất hiện, lúc ấy lòng ta rối loạn, lập tức phản ứng. Ta ôm bụng, nheo mắt lại, vẻ mặt đau khổ hỏi:- Là thái y đến sao?Thái tử hơi sửng sốt nhưng rồi lại ra trước cửa quát: “Nhiếp thái y đâu? Sao còn chưa đến đây? Các người truyền tin thế nào vậy?”Phúc Hải là loại thái giám lăn lộn trong cung nửa đời người, đương nhiên giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, lúc này vội đáp lia lịa:- Vâng vâng, đã phái người đi thúc giục rồi.
162 Cảm ơn trời, sáng hôm sau thức dậy, phát hiện bụng không đau mà người cũng khỏe lại rồi. Nghĩ lại, chắc là vì lặn lội đường xa khiến cơ thể mệt mỏi, đi đường chẳng thể có trà nóng mà uống mãi được, đa số đều là dùng trà lạnh, dạ dày luôn không thoải mái, lúc ăn cơm cũng chẳng thấy ngon.
163 Hiến Chi không ở đây, một mình ta ở phủ tướng quân của Thái tử thì cũng chẳng nhìn nhau ghanh ghét với công chúa Tân An làm gì. Ăn sáng xong ai về phòng người nấy.
164 Vất vả lắm mới cùng Linh Linh chen được vào chỗ báo danh. Từ xa đã thấy Tạ Huyền đang ở đằng kia viết chữ, ta đi đến trước bàn của hắn, còn chưa mở miệng thì nam nhân ở bên đã xua tay đuổi đi: “Trẻ con đừng xen vào, ở đây chỉ nhận người đủ 16 tuổi thôi.
165 Thấy Si Siêu và Hoàn Tể xuất hiện, Tạ Huyền vui mừng bước lên đón:- Sao các ngươi lại đến đây?- Chúng ta lớn lên bên nhau, các ngươi đều ra chiến trường, hai chúng ta núp lại ở sau hóng mát thì còn ra cái gì?Ta đi đến bên Hoàn Tể, nhìn hắn từ trên xuống dưới:- Vết thương của thiếu gia đã khá lên rồi? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
166 Bắt đầu làm việc, thời gian trôi đi cũng thật nhanh. Chỉ trong chớp mắt, giờ ăn trưa đã đến mà người Tạ Huyền phái đi mời Vương Hiến Chi còn chưa quay về.
167 Đúng là đi tìm người đây, lại còn “tìm” được ngay Thái tử chứ. Thầm tự mắng bản thân mình ngu ngốc mấy chục lần, còn tự đưa đến cửa. Khó trách hắn vui vẻ như vậy, quá lợi rồi mà, không cần “ôm cây”, chỉ cần ngồi thoải mái trong thư phòng cũng “đợi” được “con thỏ” là ta đây.
168 Sau này, phát hiện bản thân nằm trên chiếc giường rộng rãi, xa hoa, cũng may bốn phía rất im ắng. Ta ngồi dậy, nhìn xung quanh một chút. Có thể khẳng định, đây là phòng ngủ của nam nhân, quá nửa là phòng ngủ của Thái tử.
169 Buổi trưa hôm đó, ta cũng không đi ăn cơm với bọn họ, chỉ là đứng ở cửa nói chuyện. Thật ra Thái tử không lừa ta, Vương Hiến Chi thực sự đã đi gặp bọn họ.
170 Sau khi Thái tử đồng ý miễn cho Vương Hiến Chi làm ký thất, ta cáo từ mà ra, sau đó lên xe đi đến chỗ chiêu mộ tân binh. Bốn người bọn họ còn chưa về, ta tự vào trong làm tiếp việc buổi sáng chưa làm xong: Theo yêu cầu của Tạ Huyền, sửa sang lại hồ sơ của tân binh.
171 Đến lúc Tạ Huyền nói muốn “trói” bọn họ đưa đi theo, mấy người đều tỏ vẻ sợ hãi: “Thì ra phủ đại tướng quân là chỗ chứa thổ phủ, còn định bắt cóc con tin!”Tạ Huyền cười vui vẻ: “Trợn tròn mắt chưa, ai bảo các ngươi tự chui đầu vào rọ? Dù sao các ngươi cũng không chạy được đâu, ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết, phủ đại tướng quân của chúng ta không chỉ giữ con tin mà còn bán người đó.