121 Lời nói của Dữu Sướng khiến hồi lâu sau ta cũng không thể nói nên lời, lòng cảm thấy nặng nề vô cùng. Cuộc đời con người dài như vậy, nếu hoàn toàn tự trục xuất mình khỏi tình cảm, đương nhiên có thể tránh được tổn thương nhưng cả đời này chẳng phải sẽ yên lặng, chán nản nhưng chiếc giếng khô cạn?Càng buồn là nàng còn nhỏ tuổi như vậy! Một đóa hoa kiều diễm vừa mới chớm nở.
122 Nhưng cũng không có ai gõ cửa phòng chúng ta, tình hình này thì nên đóng chặt cửa lại nhưng vì lòng hiếu kỳ nên ta vẫn mặc quần áo chạy ra cạnh cửa, dán lên cửa nghe ngóng, sau đó không nhịn được lại mở cửa, giữ một cung nữ áo hồng đi qua cửa hỏi: “Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Sao đêm hôm khuya khoắt mà mọi người lại đột nhiên chạy đến đây?”Cung nữ kia chỉ vội vàng trả lời một câu “Hoàng thượng đến” rồi vội chạy đi.
123 Làm việc ở bộ tư tịch chủ yếu là giúp Hầu thượng nghi xử lý các loại văn thư và giúp đỡ Đàm thư điển đem những giấy tờ sổ sách tạm thời không dùng đến, phân loại rồi cất đi.
124 Tuy Hoàng hậu không đồng ý với lời thỉnh cầu điên cuồng của công chúa Tân An nhưng ta vẫn hoảng hốt, thầm lo lắng, sợ nàng tiếp tục gây rối, Hoàng hậu bị phiền chán cuối cùng dứt khoát đồng ý với nàng.
125 Chơi với muội muội một lát rồi thấy Vương Hiến Chi vẫn ngồi ở bên nhìn ta, ta giao muội muội cho Yến Nhi, cười nói với Hiến Chi: “Chúng ta ra ngoài một chút đi.
126 Lúc tiễn huynh ấy về, rõ ràng là tiễn huynh ấy mà kết quả là lại bị huynh ấy kéo đi. Thuyền hoa nhà huynh ấy chúng ta đã từng ở trên đó một đêm. Chuyện này lúc còn tham gia thi tuyển tài nữ đã trở thành tâm bệnh của ta, sợ bị người “tố giác” rồi lại thêm mắm dặm muối, biến thành tin nóng hổi.
127 Vệ phu nhân không vui, ta cùng Vương Hiến Chi nào dám tùy tiện đi, đó chẳng phải là xong rồi sao? Đành phải ở lại, nói hết lời hay, nghĩ đủ mọi cách để an ủi bà.
128 Đi đến bên bờ sông, phía trước đã thoáng thấy thuyền hoa của nhà Vương Hiến Chi, ta quay đầu nói với huynh ấy: “Cảm ơn huynh đã đưa muội về đây, giờ huynh về đi, hôm nay đã khuya rồi, về phải nghỉ ngơi cho cẩn thận đó.
129 Hôm sau tiến cung làm việc, đáy mắt ta thâm quầng, Hầu thượng nghi đối diện không nhịn được hỏi: “Sao hôm nay sắc mặt ngươi kém như vậy? Không phải là bị bệnh đấy chứ?”“Không có đâu, đa tạ đại nhân quan tâm.
130 Công chúa Tân An đến gặp Hoàng hậu sẽ nói gì ta không biết nhưng với kế hoạch của nàng, ta không ôm quá nhiều hi vọng. Công chúa của Đại Tấn chúng ta – ít nhất ta đã gặp hai người thì đều là hung hãn có thừa mà trí tuệ không đủ.
131 “Gia Cát đồng sử…”Ta và Vương Hiến Chi vội tách ra, quay đầu nhìn lại thì thấy là Tiểu Sơ Tử đang đứng đó. Hắn hơi thở dốc rồi nói: “Cửu công chúa đang mang theo một đám người đi tìm Vương công tử khắp nơi đó.
132 Công chúa Tân An vừa đi, Hầu thượng nghi lại bình tĩnh hỏi ta: “Vương Hiến Chi vừa ở đây đúng không?”“Đúng vậy thưa đại nhân. ” Ta thành thành thật thật thừa nhận.
133 Cùng Tiểu Sơ Tử đi ra ngoài điện, rẽ qua hai đoạn rẽ, đi tới một nơi sắc hồng ngập trời, ta ngây dại, vô cùng ngạc nhiên hỏi:- Đây là đâu?- Vườn đàoTiểu Sơ Tử trả lời ngắn gọn.
134 Công chúa Tân An vừa đến thì lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng thượng rồi nói: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn cầu. ”“Hoàng nhi bình thân, có chuyện gì đứng lên rồi nói.
135 Công chúa Tân An đi được một đoạn, ta nói: “Công chúa, tiểu thần phải về trước. Giờ là thời gian làm việc, tiểu thần chạy đi chạy lại đã là không nên, nếu giờ còn chưa về thì càng thất lễ và thất trách.
136 Cùng công chúa Tân An đi đến tẩm cung của nàng, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bảng lớn đề ba chữ vàng: Cung Uẩn Tú. Tên không sai, chữ cũng không sai, chỉ là cái này quá không đáng tin rồi.
137 Uống mấy ngụm trà, ta bắt đầu đi vào chính đề: “Công chúa muốn hạ thần đi cùng là để hạ thần dẫn đường sao?”Với động cơ của công chúa Tân An, ta vẫn còn lo lắng, nghi ngờ.
138 Lúc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm ở một nơi xa lạ, ở nơi đây ngoài ta ra thì còn có một cô nương quay lưng về phía ta, hình như đang nghịch cái gì đó ở đầu giường.
139 Tối hôm nay đành nghỉ lại Hoàn phủ. Hôm sau cũng không thể lê đôi chân bị thương đi làm, huống chi mặt và tay còn bị trầy xước, đành phải nhờ Hoàn thiếu phu nhân phái người vào cung xin nghỉ.
140 Về nhà, tiểu Đào Căn vung hai tay, y y a a đón ta. Ta ôm lấy con bé, vùi đầu trong vạt áo nó, hít sâu hương sữa ngọt ngào của nó. Mỗi khi cảm thấy bản thân yếu đuối bất lực, ta luôn tìm kiếm sự ấm áp và sức mạnh từ nó.