141 Sáng hôm sau ta bảo Yến Nhi bế Đào Căn qua chỗ nghĩa mẫu, kết quả lại gặp Hồ nhị ca. Hồ nhị ca nghe nói chân ta bị thương thì vội chạy qua hỏi rõ tình huống, sau đó lại ra ngoài tìm được một chiếc xe, muốn đưa ta đến một y quán nghe nói rất nổi tiếng.
142 Yến Nhi đi rồi, ta nằm trên giường, nghĩa mẫu ở ngoài bận rộn, Đào Căn ngồi trên ghế bành được ta đùa cười khanh khách. Nghĩa mẫu đặt Đào Căn ở đây, nói là để ta có thể trông con bé mà không bị nó đè vào chân.
143 Nghĩa mẫu thấy ta không lên tiếng thì rốt cuộc hỏi thay ta câu mẫn cảm nhất: “Thế đã đính hôn chưa?”Yến Nhi khó xử nhìn ta, ta cười cổ vũ nàng: “Không sao đâu, em chỉ cần nói theo sự thật là được rồi.
144 Đến giờ nghỉ trưa, ta lại đến rừng đào, đó là nơi cuối cùng ta gặp Hiến Chi. Kiếp này chúng ta có còn cơ hội gặp lại không?Thời gian tách ra càng lâu thì lòng ta càng không chắc chắn, giờ ngay cả chút điều này thôi cũng không thể khẳng định nổi nữa.
145 Từ vườn đào quay về bộ tư tịch rồi, ta ngồi trên ghế nửa ngày vẫn không tỉnh táo lại nổi. Trước kia chỉ là một mình công chúa Tân An gây rối, giờ đến Hoàng thượng cũng đã hạ “khẩu dụ” rồi, ta chắc chắn là trốn không thoát, kiểu gì cũng phải cùng vị công chúa không thể nói lý kia ra tiền tuyến.
146 Cùng Dữu Sướng đến chỗ Hoàng hậu chép kinh ba ngày, cuối cùng được Hoàng hậu giữ lại chức vị ở bộ tư tịch. Chờ ta quay về thì không cần làm thủ tục gì khác, cứ thế quay về làm là được.
147 Buổi tối đầu tiên hành quân, doanh trướng, lửa trại, khắp nơi đều là quân sĩ. Lều trại của chúng ta ở chính giữa, hai bên là chủ tướng, phó tướng của đội tiếp viện lần này.
148 Bình an đi được năm ngày, đến ngày thứ sáu – vốn nên là lục lục đại thuận thì lại xảy ra chuyện. Thật sự gặp thổ phỉ, hơn nữa bọn họ người cao ngựa lớn, vũ khí đầy đủ không thua gì quân đội chính quy của triều đình.
149 Đội quân tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng trước khi trời tối thì đến một nơi là Thanh Nguyên. Nghe nói công chúa giá lâm, một nhà quan huyện vội nhường phòng ngủ cho công chúa nghỉ ngơi.
150 Ôm ấp hồi lâu, ta dần tỉnh táo khỏi cơn kích động, lúc này mới ý thức được tình cảnh, không nhịn được lại hỏi huynh ấy: “Sao huynh lại trà trộn vào được?”Xung quanh đây có đội quân lớn, sân của công chúa lại được canh gác tầng tầng lớp lớp.
151 Chưởng quầy khách điếm Vân Lai nghe nói chúng ta phải đi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tỏ vẻ đáng thương nói: “Có phải là do tiểu điếm tiếp đón không chu đáo.
152 Lời nói của Vương Hiến Chi khiến ta cảm động nhưng có một số việc, chỉ có lòng thôi cũng không được, dưới áp lực của máu mủ tình thân và thế lực gia tộc thì sức lực của một người rất mỏng manh.
153 Nếu trước đã có người chặn, sau có “truy binh” thì ta và Vương Hiến Chi đành phải đứng lại đó. Công chúa Tân An thở hổn hển đuổi theo, ta không nhịn được tò mò nhìn chân nàng.
154 Nói chuyện đêm trong phòng công chúa Tân An cũng chẳng nói ra được điều gì. Vương Hiến Chi không nói, ta và công chúa câu được câu không tán gẫu. Ra khỏi phòng công chúa Tân An, ta oán trách nói: “Là tự huynh nói muốn tìm người ta nói cho rõ ràng, đi vào lại chẳng nói được gì.
155 Lúc hừng đông, ta và Vương Hiến Chi đều tự quay về chỗ mình để nghỉ ngơi, chỉ là vừa mới nằm xuống, ngủ được một lát thì đã bị gọi dậy. Sau đó vội vàng rửa mặt chải đầu, ngáp dài rồi lên xe ngựa.
156 Tới gần tiền tuyến, dân chạy nạn càng nhiều, bọn họ dìu già dắt trẻ đứng ở bên đường. Công chúa Tân An dựa vào cửa xe nhìn cả buổi, sau đó quay đầu hỏi ta: “Ngươi bảo những người này là từ đâu đến?”Ta nhìn kĩ trang phục của bọn họ rồi nói: “Không rõ lắm, bọn họ quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, hình như là từ nơi rất xa lưu lạc đến.
157 Trải qua ba ngày hành quân gấp gáp, cuối cùng chúng ta đã đến được mục đích. Cửa thành là ở quận Bì Lăng, ở hạ du Trường Giang, phía bắc đối diện với Trường Giang, phía nam là núi non trùng điệp, địa thế hiểm yếu.
158 Sau khi được dẫn vào phủ tướng quân rồi, công chúa Tân An la hét đòi tắm rửa rồi mới ăn cơm. Công chúa đã mở lời vàng, hạ nhân trong phủ đương nhiên vâng dạ liên thanh rồi đi lo liệu chu đáo.
159 Ta đứng ở cửa, người ngồi ở chủ vị cười nói: “Vào đi, ai phạt nàng đứng chứ. ”Trái ngược với sự nhiệt tình của hắn, công chúa Tân An cũng chẳng thèm nhìn ta lấy một cái, chỉ lo vùi đầu ăn.
160 Sau khi đuổi hết hạ nhân đi rồi, Thái tử ngồi xuống bên giường, dùng ngữ khí thành khẩn mà nói:- Ta nói đều là sự thật, ta chưa từng xâm phạm đến nữ nhân.