41 Suy đi nghĩ lại, ta vẫn quyết định nói chân tướng sự việc ọi người trong nhà Hồ đại nương. Nếu bọn họ là người bị hại thì ít nhất cũng có quyền biết người hại mình là ai, không thể để Hồ nhị ca đã đã lưu lạc đến mức độ này mà kẻ đầu sỏ là ai cũng không biết.
42 Chạy đến trường học, tiên sinh đã bắt đầu lên lớp. Hơn nữa hôm nay còn là Đình úy Dữu đại nhân nữa. Vương Hiến Chi đứng ở ngoài cửa sổ lặng lẽ hỏi ta:- Làm sao bây giờ? Hôm nay lại còn là Tiểu Dữu.
43 Ông chủ thuyền nói xong khiến ta vốn định rời đi lại đoan đoan chính chính ngồi lại. Ông chủ thuyền vội chạy theo nói:- Đào Diệp cô nương, cô nương làm gì vậy? Cô nương ngồi đây, khách nam không dám lên thuyền, cô nương bảo ta phải làm ăn thế nào đây?Ta cười lạnh nói:- Thế sao? Lúc này ông cứ ra ngoài nói, đây là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay, muốn lên thì lên nhanh đi, không muốn lên thì mai hãy qua sông, xem bọn họ có dám lên không!Ông chủ thuyền bối rối rồi nghiêm mặt:- Đây chẳng phải ngươi làm khó ta sao? Ta chỉ là một người đưa đò, sao dám làm càn như vậy trước mặt khách nhân.
44 Tuy rằng thực sự đã rất muộn nhưng sao ta có thể ở lại Vương phủ. Một cô nương chưa xuất giá ở lại nhà một nam tử thì còn ra thể thống gì? Nếu truyền ra ngoài, những người nghe nhầm đồn bậy chẳng biết sẽ nói thành ra thế nào nữa.
45 Sau khi vào khoang thuyền, Vương Hiến Chi bị xếp ngồi bên cạnh Lục điện hạ, mặt đối mặt với công chúa Tân An, ta thì bị xếp ngồi ở cuối bàn, vừa khéo mặt đối mặt với Lục điện hạ ở vị trí chủ tọa.
46 - Ngươi tránh ra, tránh ra, không cho ngươi xuống đây. Ta gào lớn với khuôn mặt đang tươi cười rất đáng ghét kia. Trời ạ, mật thất chỉ lớn cỡ này mà bên ngoài lại im ắng, hình như không có ai.
47 - Chúc mừng ngươi vào bảng xếp hạng tài nữ. Bì Bì và chưởng quầy đồng thanh nói. - Bảng xếp hạng tài nữ, đó là cái gì? Ta nghe mà chẳng hiểu ra làm sao.
48 Nhìn cả phòng toàn vải vóc, trang sức, điều đầu tiên ta nghĩ đến là: Mấy thứ này là do ai tài trợ?Vệ phu nhân sao? Hẳn là không phải. Bà là người mở hiệu cầm đồ buôn bán, không thể hào phóng như vậy.
49 Phí dự thi đã 7,8 xâu tiền, thế mà bà còn nói “là được”, đó là tiền sinh hoạt cả tháng của ta và muội muội đó. Ta nói bằng giọng khẩn cầu:- Phu nhân, có thể hạ thấp xuống một chút được không? Nếu có những học trò nhà nghèo nhưng thư pháp tốt, lại không nộp đủ phí dự thi của người thì chẳng phải là mai một rồi sao?Vệ phu nhân giận dữ tái mặt, khó chịu lườm ta một cái:- Sao có thể mai một? Trận đấu này của ta hắn không thể tham gia thì còn những nơi khác nữa.
50 Mấy người bọn họ đi thăm Vương Hiến Chi, ta chỉ có thể rầu rĩ lên thuyền về nhà. Mới vừa đến bến đò, chỉ thấy chủ thuyền điên cuồng chào đón:- Đào Diệp cô nương, đã chuyển lời cho cô nương rồi.
51 Ta cố gắng hít thật sâu, đồng thời ra sức tự cổ vũ bản thân: Đừng sợ, đừng sợ, tên biến thái kia cũng không phải là gặp lần đầu, chẳng có gì hơn nữa, có cái gì mà sợ?Sau khi làm công tác tư tưởng xong, ta chậm rãi quay đầu, nương theo ánh trắng mỏng manh bên ngoài nhìn về phía nơi khiến ta có cảm giác khác thường kia.
52 Phải nhân lúc giờ trời còn chưa sáng, đưa hắn ra ngoài. Hơn nữa trên đường đi không được để người phát hiện. Nếu không, nửa đêm mang thi thể đi ra ngoài, nói sao cho sáng tỏ đây?Run run mở ngăn tủ, tìm ra được một cái chăn, sau đó cúi đầu đi đến bên chiếc ghế kia, vội phủ mạnh lên đó.
53 Thấy Lục điện hạ ăn tát cũng không giận, ta cũng muốn gỡ bỏ nghi hoặc trong lòng, vì thế dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:- Người nọ là do người giết sao?- Nếu ta nói không phải ta thì nàng sẽ tin chứ?Hắn cười như không cười nói.
54 Lần này là Hồ đại nương gõ cửa, bà ở ngoài gọi:- Đào Diệp, con đã dậy chưa? Không còn sớm nữa đâu. Ta vội lồm cồm bật dậy, lại choáng váng, hoa mắt ngã xuống gối.
55 Lúc rời thuyền lại bất ngờ gặp lại vị thần tiên cô cô kia. Nàng đứng bên bến đò như đang chờ để đón người. Thấy ta ra khỏi khoang thuyền thì lập tức mỉm cười, chạy tới đón ta xuống thuyền.
56 Lại nói chuyện một lát, Vệ phu nhân đứng dậy nói:- Ta muốn ra cửa hàng một lát, hôm nay có một vị khách quan trọng đến. Hai người cứ ở lại đây tán gẫu đi.
57 Tạ Đạo Uẩn là người như thế nào, chưa thể kết luận được ngay nhưng ít nhất nàng là người vô cùng thẳng thắn, không ngại ngùng, không điệu bộ. Cũng không kiêu ngạo như những hào môn phu nhân khác, rất bình dị, gần gũi.
58 Vừa nghe ta nói phải đi quét dọn, Tạ Đạo Uẩn ngẩn người, vẻ mặt có chút xấu hổ. Ta cũng hiểu rõ sự ngại ngùng của nàng. Nàng là do Vương Hiến Chi khó nhọc lắm mới cầu được, đến để chỉ dạy cho ta nhưng ta không những không cảm kích mà còn vội vã muốn đi, đương nhiên nàng cảm thấy rất mất mặt.
59 - Đào Diệp, sao ngươi lại chạy đến đây? Là một câu hỏi có chút vui mừng. Ta đang cúi đầu đi xuống lầu ngẩng mặt lên nhìn, thì ra là Hoàn Tể. Ta cũng hỏi lại:- Còn ngươi, lúc này ngươi phải ở trường học chứ, sao lại cũng chạy tới đây?Hắn cười giải thích:- Hôm nay nhà có việc đột xuất, cần tiếp đón một vị khách nên mới tới đây.
60 Có gánh nặng tư tưởng cũng có thể suy xét vấn đề. Dù sao, Hoàn Tể kia nhất định cũng phải tự mình đưa ta ra bến đò, ta cũng để hắn đưa, tiện thể thỉnh giáo hắn một chút.