1781 "Vâng! " Ước Thản Tư cắn răng nói. Mười triệu dollar mặc dù không ít, bất quá so với những khách sạn mà gia tộc Douglas nhượng lại có lẽ vẫn còn thiếu một chút, nên Ước Thản Tư nhanh chóng đáp ứng: "Còn chuyện Đoạn Đầu bang lúc trước.
1782 Mình thuộc "tổ đặc công"?, Đau đầu thật. . . Vào cục điều tra thần bí lâu thế mà vẫn không biết rốt cuộc mình thuộc ngành nào. . . "Ngươi không biết? " Hạ Băng Bạc cũng sững sờ.
1783 "Cũng được, lúc trước ta ở tại khách sạn Douglas, vừa rồi chuẩn bị lên máy bay bay về nước, thì nhận được điện thoại của cấp trên, bây giờ ta trở lại đó, nếu ngươi đến trước thì chờ ta một chút.
1784 "A. . . " Dương Minh cười cười:"Ta có nói gian phòng này có khyết điểm sao, gian này miễn cưỡng có thể xem như tạm được, bất quá hiệu quả cách âm dù sao cũng không bằng phòng V.
1785 "Nếu có thể dễ dàng xử lý như vậy thì còn nói làm gì, nhưng mà. . . " Lưu Diệp lộ ra vẻ mặt cổ quái. "Nhưng mà cái gì? " Dương Minh có chút kỳ quái. "Nhưng mà.
1786 Những công nhân ở ngoại sảnh, đại đa số vì miếng cơm manh áo mà làm thuê, đỗi với thế lực đứng đằng sau nơi này bọn họ không hề biết một chút gì. Đối với Dương Minh, Lưu Diệp đang theo sau Bàn Tử, hướng phòng làm việc bên trong đi tới, mấy công nhân cũng không mấy quan tâm, dù sao tới nói chuyện làm ăn thì Bàn Tử cũng đưa ra sau, còn phần chỗ nào ở bên trong thì chẳng có ai biết.
1787 "Ân?", Bàn Tử sửng sốt, không nghĩ tới Dương Minh lại tự tin như thế. Mặc dù hắn không có năng lực gì đặc thù nhưng cũng là thành viên quan trọng của cục, cũng biết trong cục có một ít chuyện bí ẩn.
1788 Làm nhiệm vụ, đối với thành viên cục điều tra thần bí thì cứ thường xuyên như cơm bữa. Nhiệm vụ nào mà không có nguy hiểm, nên tập mãi cũng thành quen.
1789 "Đạn xuyên thép. . . " Lưu Diệp không khỏi líu lưỡi: "Ta nói này Dương Minh, có cần dùng thứ quá cỡ ấy không? Súng ống bình thường hẳn là không thành vấn đề, nhưng đạn xuyên thép, chỉ sợ không có.
1790 Lưu Diệp nhìn nhìn Dương Minh, không lộ ra biểu hiện đặc biệt gì. . . Trên thực tế, trong lòng hắn rất khiếp sợ, tựa hồ Dương Minh một mình đến Ma Cao so với hắn, nhiều người, còn muốn lợi hại hơn.
1791 "Không có gì, ngươi có thể đi rồi. . . Đúng rồi, từ từ. " Dương Minh gọi lão Lange lại. "Còn có chuyện gì sao, Dương đại. . . tiên sinh. " Lão Lange liền vội vàng hỏi.
1792 Bàn thứ ba bên góc phải, có một người nước ngoài đang ngồi đấy. . . hẳn chính là Kevin. Hắn ở nơi này, không ăn uống gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn lên sàn biểu diễn.
1793 "A. . . Ta biết trước thì mới chỉ cho ngươi được chứ. " Dương Minh cũng không phủ nhận, năng lực của mình, Lưu Diệp sớm muộn gì cũng sẽ biết, không bao lâu nữa hai người sẽ cùng một mục tiêu mà đi đến Vân Nam, không cần phải giấu diếm nhau.
1794 Kevin tuy rằng không quá tin tưởng Dương Minh tài giỏi đến nỗi có thể giết chết mình, nếu thật Jeter bị Dương Minh xử lý, chẳng qua là dùng ngoại lực mới có thể thực hiện.
1795 Kevin lúc này thật sự tức giận, quát tháo, gầm loạn vọt tới: "Chờ ta bắt được, đó sẽ là lúc chết của ngươi. ""Mời, ngươi không phải lợi hại lắm sao? Ngươi không phải một cước đá chết ta sao? Ta xem làm sao ngươi đá được.
1796 Dẫn theo mấy đồng sự ưu tú, kết quả ở trước mặt Kevin đều không chịu nổi một kích, trực tiếp gãy xương phải vào bệnh viện. Điều này làm cho Lưu Diệp kinh hãi đồng thời lại rất thất vọng, thậm chí đã cmuốn buông bỏ trở về nước, dù sao ở hoàn cảnh không thể đối kháng, tiếp tục đưa nhiều người xông lên cũng đều là chịu chết.
1797 Cũng không thể trách Hoàng Hữu Tài sẽ căm tức, tự mình từ Tùng Giang chạy đến sân bay Đông Hải đón, sau đó phục vụ hết sức chu đáo, cơ hồ là Kevin muốn gì, Hoàng Hữu Tài đều an bài thoả đáng trước một bước.
1798 Lam Lăng, là Lam Lăng! Dương Minh mở to hai mắt ra, Lam Lăng cùng một người con trai đứng chung một chỗ!Dương Minh chắc chắn ngưởi mình nhìn thấy chính là Lam Lăng, bất quá Lam Lăng đứng cách hắn khá xa, đang cùng người kia làm thủ tục lên máy bay, nhưng lấy thị lực của Dương Minh, chỉ cần chú ý đến người nào, tất nhiên có thể thấy rõ ràng.
1799 "Đại ca em cùng bọn họ có sinh ý mà. " Hoàng Nhạc Nhạc đáp lại: "Đúng rồi. Mấy sòng bạc ở Ma cao với mấy công ty ở Singapore, toàn bộ đều do em sở hữu đấy.
1800 "Hảo! Ngươi đã khăng khăng như thế, thì đừng trách ta không nhắc nhở. Chút nếu có nhân viên bảo vệ mời ngươi xuống, chậm trễ lộ trình của ngươi, ta không chịu trách nhiệm!", Trương Cung Bảo để lại một câu 'nhắc nhở', liền căm giận xoay đít bỏ đi, trong lòng cân nhắc qua lại, nên giáo huấn tên này như thế nào!Thật không biết Hoàng Nhạc Nhạc nghĩ cái gì, cư nhiên nói chuyện cùng một tên hành khách.