1841 Nhưng mà như vậy cũng tốt, chẳng cần biết Dương Minh là ở cùng ai, đến lúc đó chỉ cần Trần Mộng Nghiên tới bắt gian, vô luận là Tôn Khiết hay là Triệu Oánh, đều sẽ mang đến phiền phức lớn cho Dương Minh, khiến hắn không lòng dạ nào để ý những việc khác.
1842 Đường tình yêu của Triệu Oánh và Dương Minh vốn gập gềnh gai góc. Nhưng mà giống như bây giờ, Triệu Oánh đã hoàn toàn mở rộng lòng mình, không chùn bước mà chuẩn bị cùng Dương Minh ở bên nhau.
1843 Cho nên, Dương Minh rõ ràng có thể nhắc nhở Triệu Oánh, nhưng lại không thể đánh động. Trần Mộng Nghiên lại gọi Triệu Oánh một tiếng, mà Triệu Oánh vẫn không nghe thấy.
1844 - Lâm muội tâm địa thật tốt. . . Triệu Oánh có chút cảm động, xem ra, cô ấy cũng là người bao dung. Dương Minh thì lại lo tới đổ mồ hôi. Xem ra, Chu Giai Giai trung lập, Lâm Chỉ Vận trung lập, vậy Trần Mộng Nghiên chẳng phải đã trở thành cô đơn một mình sao ? Đến lúc đó thật sự xung đột với Tôn Khiết, nàng chắc chắn sẽ rất bất lợi.
1845 -Được, Dương ca, không thành vấn đề. Tiểu Vương hơi ngẩn ra, vội vàng gật đầu. Dương Minh bất đắc dĩ cười cười, nếu như Trần Mộng Nghiên không nghi ngờ lời thì tốt, ngược lại, nếu như nàng hoài nghi, vạn nhất giết tới cửa, thì có thể có chút không ổn.
1846 - A?Tôn Khiết thật sự không biết nói gì rồi, như vậy cũng có thể đoán trúng sao ? Dương Minh đoán không sai, địa qua cầu này quả nhiên là kiệt tác của nàng.
1847 Món đậu hũ chiên bơ này do Chu Giai Giai tự mình xuống bếp, nếu Dương Minh lộ vẻ nuốt không trôi, dám chắc nét mặt của nàng sẽ biến đổi lớn. Mà sắc mặt biến đổi, khẳng định sẽ làm Dương Minh đoán được món này do nàng chế biến.
1848 Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận ở điểm dừng chân của nghiên cứu sinh cùng với mấy người hướng dẫn của nghiên cứu sinh bên đó. Lúc trao đổi xong hoạt động liên kết ngày mai sẽ diễn ra, thì cũng đã hơn mười giờ đêm.
1849 - Thật xin lỗi, ta thật sự không biết. Trần Mộng Nghiên lắc đầu. BK9999 ? Đây không phải là chiếc xe lúc trước thấy Triệu Oánh lên ở cửa trường học sao ? Chẳng lẽ chiếc xe này thật sự là của Dương Minh?Nhưng Trần Mộng Nghiên trước giờ chưa từng thấy Dương Minh lái chiếc xe này.
1850 Dương Minh nhìn màn hình điện thoại, hơi sửng sốt! Lâm Chỉ Vận tại sao lại gọi điện cho mình gấp như vậy vào lúc này chứ?- Là ai thế ?Triệu Oánh cũng cả kinh, có chút khẩn trương nhìn Dương Minh.
1851 - Tích Tich…Chuông báo tin nhắn vang lên, Dương Minh đoán chắc là tin nhắn cảnh báo của Tiểu Vương đến. Có điều, Tiểu Vương thực thông minh, tuy rằng có vẻ chán ghét Phạm Kim Triết, nhưng cũng biết được trước mặt Trần Mộng Nghiên, không nên đi giáo huấn hắn!Trong tình huống này, biện pháp tốt nhất chính là không nói lời nào, làm bộ như cái gì cũng không biết! Hắn không biết Dương Minh sẽ đối phó như thế nào, cho nên cũng không dám nói bừa.
1852 - Thật xin lỗi, Mộng Nghiên tỷ… Em chỉ là… chỉ là muốn cùng Dương Minh trải qua một đêm lãng mạn …Chu Giai Giai có chút e dè mà ngượng ngùng giải thích:- Chị và Lâm muội muội đều đi du xuân, em một mình ở nhà, nên nghĩ tới cùng Dương Minh…Nói xong, Chu Giai Giai ngượng ngùng cúi đầu xuống.
1853 - Trần Mộng Nghiên, bạn trai ngươi ở cùng nữ nhân khác, ngươi không thấy sao? Ngươi thế nào lại mặc kệ hả ?Phạm Kim Triết nhìn thấy Trần Mộng Nghiên đi xuống lầu, khàn cả giọng kêu lớn lên.
1854 Suốt một đêm, Dương Minh và Chu Giai Giai ôm nhau ngủ, một đêm yên tĩnh. Thế nhưng ngày hôm sau, Dương Minh cũng không dám ở cùng Triệu Oánh quá nhiều, mà đi dạo cùng Chu Giai Giai trong làng du lịch, lại thật sự chạm mặt với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận ở bờ biển!Đối với lần thứ hai gặp nhau, Dương Minh nhất thời đổ mồ hôi.
1855 Quan Tiểu Tường nóng nảy:- Con đã bị Tiểu Lan “đá” rồi , trước khi con tốt nghiệp thì nhất phải có một sự nghiệp nếu không thì làm sao cô ấy có thể gả cho con chứ? Cha cô ấy nói thế nào ở bản xứ cũng là một nhân vật có tiếng, nếu sự nghiệp của con không thành thì làm sao ông ấy có thể gả con gái của mình cho con được?- Con không có tiền , cô ấy sẽ không cưới con? Theo những gì con nói, thì giữa con và cô ấy không có sự tồn tại của tình yêu rồi.
1856 - Ra đi? Ngươi muốn đi đâu?Quan Học Dân hơi sững sờ. - Đi Vân Nam. Dương Minh mỉm cười nói:- Có một số việc con cũng không cần giấu ngài, con là nhân viên đặc biệt, hiện nay cần thi hành một số nhiệm vụ đặc biệt, nhưng chuyến đi lần này có thể không về được, cho nên trước khi đi phải giải quyết ổn thỏa tất cả mọi chuyện.
1857 Trầm Vũ Tích ngồi trước máy vi tính tìm đọc một số tư liệu trên diễn đàn quản lý kinh tế, nhưng một cơn buồn ngủ kéo đến, liền ngủ luôn. Đang mơ mơ màng màng, nghe thấy có tiếng gõ cửa, tưởng rằng mẹ Lưu gọi đi ăn cơm tối, thế là đầu tóc bù xù ngồi lên xe lăn đi mở cửa, không để ý tới hình tượng của mình bây giờ.
1858 Điều này làm cho Vũ Tích có chút bối rối không biết nên làm thế nào, tuy rằng Dương Minh nói cái cảm tình chỉ là thèm muốn sắc đẹp của mình, nhưng cô vẫn cảm thấy vui sướng vô cùng, điều này nói lên, Dương Minh cũng đã từng rung động trước cô, vậy là quáđ ủ rồi…- Không…không có…Vũ Tích lắc lắc cái đầu:- Dương Minh, anh…anh nói anh thật là đã rung động trước em?- Ờ, không chỉ là lúc trước, thực ra là sau này tình cảm của anh cũng mãi như thế, chỉ là chân em…, anh cũng thấy hơi ngại khi nói ra chuyện này.
1859 - Hả…? phải lâu như vậy ư?Vũ Tích nghe xong lời của Dương Minh, nhìn anh ấy với vẻ kinh ngạc. - Uhm. . . như thế được coi là nhanh rồi, không mất bao lâu nữa đâu…Dương Minh gượng cười:- Chỉ sợ sau khi bình phục, em sẽ chấp nhận sự theo đuổi của người khác, vì thế trước khi đi anh phải nói trước với em.
1860 - Kêu bọn họ biến đi. Dương Minh lạnh lùng nói. Đối với Liễu Chiết Nam và Liễu Chiết Tiều thì Dương Minh đương nhiên chẳng có ấn tượng tốt gì,tên Liễu Chiết Nam cùng với Liễu Cơ Phi tìm cách đối phó Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh đương nhiên là không bỏ qua cho hắn.