401 Chẳng qua, làm cho Dương Minh kỳ quái nhất chính là, nhìn vẻ mặt của Chu Giai Giai, chắc chắn là nàng ta có biết về đoạn clip đó, cái này làm cho Dương Minh rất khó hiểu.
402 “Buổi tối, hẹn tổng giác đốc mới nhậm chức của Hoa Thông ra cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với hắn! đúng rồi, đặt một phòng ở Thiên Thượng Nhân Giang, nơi đó không có theo dõi!”Vương Tích Phạm dặn.
403 “Hắc hắc, chờ những lời này của cô thôi! Tôi biết Hạ đại cảnh quan xài rất nổi danh trong cảnh cục mà!”Dương Minh quả thật không châm chọc, nữ bạo long mà, ai mà không sợ?Chẳng qua, Hạ Tuyết không nghe ra ẩn ý của Dương Minh, còn tự đắc gật đầu, nói : “Đương nhiên, không biết tôi là ai sao”Dương Minh xém té xĩu, cười hết nổi luôn, cùng đứng đón xe với Hạ Tuyết.
404 Trần Mộng Nghiên nắm tay cha và mẹ, đi đến hướng quán an Xuyên Đông. “Chổ này rất nhiều người nha!”Trần Mộng Nghiên có chút ngạc nhiên nhìn cửa đầy xe.
405 “Bá mẫu, có thể để con và Mộng Nghiên nói chuyện với nhau một chút?” Dương Minh có chút đau đầu nhìn Trần mẫu, dù sao có bà ta đứng đây, Dương Minh nói chuyện ko có tiện.
406 “Chuyện này, chúng ta tìm chổ nói chuyện, từ từ nói cho cô hiểu, được ko?” Dương Minh lắc đầu, nói : “ Ko thể đứng trên đường mà nói được”“Được rồi, vậy cậu tìm một chổ, hay là để tôi bắt cậu về, chúng ta về cục từ từ thảo luận!” Hạ Tuyết hung dữ nói.
407 “Vì sao cậu lại giúp tôi?”Hạ Tuyết nhìn Dương Minh, rốt cục vẫn không biết hắn đang nghĩ cái gì. Tuy rằng Hạ Tuyết không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, vừa rồi nếu không có Dương Minh, nàng khẳng định sẽ không thể thu phục được ba tên côn đồ kia.
408 “Xem thường cô? Ai xem thường cô?”Dương Minh nghe xong có chút khó hiểu : “Còn có người xem thường cô?”“Đúng, trong đội ai cũng xem thường tôi. . . bởi vì tôi là một đứa con gái.
409 “Hừ!”Hai vị đại thần kia không thích thái độ nghi ngờ của Tống Hằng, hừ lạnh một tiếng. “Haha, hai vị đừng phiền lòng, Tống lão đệ không biết thực lực của hai vị, đương nhiên không tin, các vị không ngại ra tay, để cho Tống lão đệ mở mang tầm mắt chứ?”Vương Tích Phạm cười nói.
410 “Vậy tiền lương của hai người. . . ” Đây là vấn đề mà Tống Hàng phải lo lắng. Hắn cũng biết, tiền lương của kỳ nhân dị sĩ nhất định sẽ không thấp. Mình bây giờ mặc dù nhìn thì ngưu, chẳng qua cũng mới nhận chức mà thôi, đã kiếm được tiền gì đâu.
411 “Không ngờ Tống Hàng lại là người như vậy. Dám đưa ra yêu cầu quá đáng như thế” Phó hiệu trưởng Mã không còn cách nào bất đắc dĩ nói: “Trưởng khoa Tiếu, cô yên tâm, tôi sẽ báo cáo với hiệu trưởng.
412 “Tôi nói, lão già này, lão muốn làm gì?” Dương Minh vừa nói liền tiện tay vung xiên thịt dê ném ra ngoài. Phi Thiên Tề lúc trước mặc dù đã nghe Tống Hàng nói Dương Minh rất ngưu.
413 “Không sai. . . ” Dương Minh nhếch miệng cười, đưa tay ấn vào một huyệt đạo trên người Tống Hàng. Ngay lập tức, Tống Hàng bắt đầu rất đua đớn, giống như có kim châm.
414 Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề cùng gật đầu, bọn họ không cần thiết phải nói chuyện hôm nay với Vương Tích Phạm. Đây là nỗi nhục của bọn họ, huống hồ đây là thù riêng của Tống Hàng, không quan hệ gì với Vương Tích Phạm.
415 “Hợp đồng này sao toàn điều kiện không bình đẳng” Luật sư khó hiểu nói: “Các điều kiện trong này đều có lợi cho chúng ta. Như vậy thì tập đoàn quốc tế Hoa Thông sẽ bị thiệt.
416 Nhưng dù sao cũng chỉ là lời đồn, bác sĩ và y tá làm ở đó không thấy, nên đều cười trừ, không coi là thật. Chẳng qua có một việc lạ đó chính là tối hôm sau sự kiện quỷ gây loạn lại xuất hiện.
417 “Lần đầu em mặc áo này, anh đã nhớ rõ” Dương Minh cười nói: “Hôm đó là giờ thể dục, lớp chúng ta học trượt băng, có một thằng còn cố ý làm em ng㔓Ồ?” Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh nhắc cũng có chút ấn tượng, hình như đúng là vậy.
418 “Thì ra là như vậy, chẳng qua Oánh tỷ đối với anh rất tốt” Trần Mộng Nghiên bây giờ đã gọi Triệu Oánh là Oánh tỷ. “Đúng thế, nếu như không có em và Oánh tỷ, anh cũng chưa chắc có thể đỗ vào đại học” Dương Minh hiển nhiên không thể nói vì mình có dị năng.
419 Nghe Trần Mộng Nghiên nói, trong lòng Dương Minh run lên. Trần Mộng Nghiên quả nhiên vẫn phát hiện điểm gì đó. Dương Minh trầm ngâm không nói, không biết nên trả lời như thế nào.
420 “Vâng, cô ấy đã gọi, cháu biết rồi. Chú có việc mà” Dương Minh nói. “Ừ, cháu đừng nghĩ nhiều, ý của chú, cháu hiểu rõ mà” Trần Phi dặn: “Chú luôn coi trọng cháu”“Ha ha, cháu hiểu mà” Dương Minh cười nói.