361 Lão già cho mình quyển sách gì thế này? Dương Minh cầm cầm quyển sách da dê trong tay. Đây là dạy bản lĩnh cho mình sao? Nói thật dễ nghe, chẳng qua chỉ là một quyển sách cũ nát mà thôi.
362 Buổi trưa Dương Minh và Trần Mộng Nghiên cùng nhau đi ăn cơm, hắn nói với nàng về vé xem phim. “Trương Tân và Điền Đông Hoa đều muốn đi, vừa lúc có ba cặp vé tình nhân, em không phản đối chứ?” Dương Minh hỏi.
363 Rất nhiều nhà kinh doanh đều biết đó là con đường kiếm tiền rất tốt. Chất lượng không chênh lệch bao nhiêu nhưng một loại giá bình dân, loại còn lại giá như trên trời.
364 Dương Minh vội vàng ấn nút đọc, sợ điện thoại di động chẳng may bị hỏng, nhìn chằm chằm vào màn hình, không đến một giây, Dương Minh lại cảm thấy rất lâu.
365 “Hắc. Thì ra chị Chỉ Vận là chị dâu” Ngô Trung Kiệt vỗ vỗ đầu: “Em nói mà, trai tài gái sắc, không sai. Dương ca”“Cút ngay, thằng ranh con. Không biết ai đã nói với tao, nói Lâm Chỉ Vận không hợp với tao” Dương Minh mắng.
366 Dương Minh vốn còn cho rằng Chu Giai Giai định mượn cơ hội này để trả thù, nói xấu về mình với Trần Mộng Nghiên. Chẳng qua Dương Minh cũng hiểu khả năng này rất nhỏ, trừ phi Chu Giai Giai muốn bị đánh lần nữa.
367 Dương Minh ngẩng đầu lên, thấy là một cô bé cầm hoa đang nhìn mình đầy đáng thương. “Bao nhiêu tiền?” Dương Minh hỏi. “Mười. . . mười đồng” Cô bé cẩn thận nói.
368 “Bạn học mua hoa cho con?” Trần Phi nghe xong cười quỷ dị nói: “Là Dương Minh kia hả?”“Vâng. . . ” Trần Mộng Nghiên trả lời cũng giống như Dương Minh, chẳng qua xấu hổ hơn mà thôi.
369 Hôn, đối với Dương Minh mà nói cũng không có gì là xa lạ. Hắn đã hôn Lam Lăng, Tiếu Tình, nhưng chưa hôn Trần Mộng Nghiên. Dương Minh ngửi mùi hương thơm ngát trên người Trần Mộng Nghiên, không khỏi si mê.
370 “Lừa người ta, có chuyện gì chưa làm đã biết” Trần Mộng Nghiên cười mắng một câu, chẳng qua coi như hài lòng với lời giải thích của Dương Minh. Dương Minh càng giải thích, càng chứng minh Dương Minh yêu nàng, nếu không giải thích thì đi.
371 Ba người Dương Minh lảo đảo về chỗ của mình. Bởi vì rạp chiếu phim khá tối, Dương Minh còn bị vây trong trạng thái nửa say nửa tỉnh. Quan trọng nhất chính là Dương Minh căn bản không biết Chu Giai Giai trong phòng mình, cho nên cũng không dùng dị năng để nhìn.
372 Chu Giai Giai đỏ mặt về khoang của mình, ngồi bên cạnh Vương Tuyết, ngơ ngơ ngác ngác ở đó, hơn nữa trên mặt còn nở nụ cười, điều này làm Vương Tuyết khó hiểu.
373 “Giai Giai, bạn rốt cuộc đang làm gì thế, sao hôm này cứ thất thần, nói lẩm bẩm vậy. Một bông hoa thôi mà, bình thường bạn nhận được đâu ít hoa?” Vương Tuyết có chút khó hiểu hỏi.
374 Hôn, thậm chí vào khách sạn, Trần Mộng Nghiên cũng không quá bài xích, chỉ cảm thấy hơi sợ mà thôi. Trước hôm nay, nàng cũng đã nghĩ đến việc Dương Minh có thể yêu cầu nàng đi chơi suốt đêm.
375 “A?” Lâm Chỉ Vận sững sờ trợn mắt há mồm nhìn Dương Minh. “Anh quan tâm tới em mà thôi. . . hắc hắc. . . ” Dương Minh lúc này mới cảm thấy hai người khác giới nói với nhau về vấn đề này có chút không ổn: “Cái này.
376 “À đây, tôi lấy cho hai người” Nhân viên bán hàng còn tưởng không phải mất một món quàn, không ngờ cô gái này nhớ như vậy, vội vàng lấy một vòng cổ giao cho Lâm Chỉ Vận.
377 “Hả?” nhân viên bán hàng sửng sốt, không nghĩ tới người này nói mua là mua, ngay cả thử cũng không cần. Chẳng qua nghĩ nếu là mua tặng thì đâu thể thử: “Được ngay, quý khách, nếu một lần mua hai áo khoác ngoài, có thể được giảm giá mười phần trăm.
378 Trương Hiểu Viện sùng bái nhìn bạn trai của mình, cuối cùng cũng lấy lại được chút thể diện. Nghĩ đến đây, không khỏi khiêu khích nhìn Dương Minh và Lâm Chỉ Vận: “Chút tiền giảm giá đáng gì, không sao”Dương Minh cười cười không nói gì, có lẽ cô nàng ngu ngốc này còn không biết tình huống của thằng béo?Quả nhiên giống suy đoán của Dương Minh.
379 Buổi chiều, Dương Minh vốn định cùng đi dạo với Trần Mộng Nghiên, nhưng Trần Mộng Nghiên không muốn bỏ tiết, vì vậy lại thôi. Chẳng qua Dương Minh có thời gian đi với tình nhân khác.
380 “A. . . !”Nữ thư kí phục vụ cho Tống Hằng nhìn thấy cảnh trước mắt, sợ quá trực tiếp hôn mê. “Mày. . . mày muốn làm gì. . . ”Tống Hằng thấy Dương Minh cười hiểm ác, đangđi lại hướng mình, nhất thời sợ đến mức quên đau đớn trên tay! Đốiphương rốt cục là ai, tại sao lại ra tay tàn ác như vậy!“Không có gì, chỉ là dưới lầu bán thịt dê, còn thiếu ba mươi xu tiền thếchấp, nên tao chặt xuống để lát nữa trả lại cho hắn”Dương Minh cườinói.