381 lại, đây là người nào chứ, so với hắc đạo bên HongKong còn ghê hơn!Một lát sau, Tống Hằng mới cảm thấy tay của mình đau đau, nhất thời nhớra bàn tay bị thủng! Vội vàng đứng dậy, dùng chân đá nữ thư ký : “Dậynhanh lên!”Nữ thư ký mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy bàn tay Tống Hằng đổ máu, vội vàng hỏi : “Người kia đi rồi sao? Hay là em báo cảnh sát?”“Con mẹ mày, báo cái gì, mày muốn hại chết lão tử hả!”Tống Hằng tức giậnmắng một câu : “Nhanh chóng đỡ tao đến bệnh viện, chậm trễ lỡ như làmtay tao bị phế thì sao, tao còn muốn đi Macao đánh bạc!”“Dạ, dạ, Tống tổng.
382 Tự mình ra tay thì vui sướng sẽ nhiều hơn, giống như nhiều năm trướcxuất hiện chọn hoa văn của ba ba, hay đào sao, toàn bộ đều là do tự mìnhđộng thủ, hấp dẫn một lượng lớn khách hàng là tình nhân, nên người bánngọc trai lần này cũng nghĩ đến điều đó, cho nên sinh ý đến liên tục.
383 có năng lực biết trước, vậy tại sao có thể biết ngoài cửa có người, vàvừa rồi biết được ngọc trai bên trong?Chẳng qua, Tiếu Tình cũng không phải đứa ngốc, sau khi suy nghĩ mộtchút, đưa ra một kết luận kinh người : “Hay là.
384 Dương Minh cũng không để ý, dù sao những người này cũng không quan hệ gìvới mình, Dương Minh đến nơi này, cũng chỉ muốn nhìn xem có gặp đượcTôn Hạo Minh hay không, hoặc là Tô Nhã.
385 Theo thời gian trôi qua, rất nhiều người trong trí nhớ, bây giờ đã hoàntoàn thay đổi. Dương Minh nhìn những người bạn học dối trá ngồi cùng bànkia, có một cảm giác xa lạ trước kia chưa từng có, thậm chí còn xa lạhơn cả người lạ.
386 anh thầm mong ở trong giấc mộng xưa, gặp lại cô bé thơ. . . ”“Còn nhớ không em. . . ”Hát đến đây, trong lòng Dương Minh không kìm được hồi tưởng lại tìnhcảnh của mình và Tô Nhã trước kia, lại nghĩ đến Trần Mộng Nghiên, nhớđến Lam Lăng, còn có Tiếu Tình, Lâm Chỉ Vận, thậm chí Triệu Oánh.
387 Giọng của nàng tuy lớn, nhưng nơi này là sàn nhảy đó, cho nên giọng nóicũng nhỏ đi nhiều, trong nháy mắt đã bị âm nhạc ầm ĩ dìm xuống. Chẳng qua, Chu Giai Giai vốn là tiêu điểm chú ý của mọi người, cho nênlúc Chu Giai Giai gặp phiền toái, vài nam sinh trong lớp liền lập tứcvọt lại đây, cơ hội biểu hiện trước mặt mỹ nữ không phải lúc nào cũng cóđâu nha!Nghĩ đến đây, những nam sinh có hảo cảm với Chu Giai Giai liền nóng lên,dù sao cũng có nhiều người, đối phương mặc dù là lưu manh, nhưng bênmình cũng có nhiều người mà!“Có chuyện gì thế?”Vẫn là Tùy Quang Khải lên tiếng trước, làm người tổchức, Tùy Quang Khải có nghĩa vụ chịu trách nhiệm an toàn của mọi người.
388 này thì hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Trương Phún Bạch đã hơn bamươi tám tuổi rồi, nên cho rằng Dương Minh là đứa loi choi cũng là bìnhthường. “Tiểu tử, trước đó mày đánh anh em của tao, tao cũng không tính là gì!Bây giờ tao đứng ngay đây, mày dám làm trò đánh người trước mặt tao, màykhông coi ai ra gì hả?”Sắc mặt của Trương Phún Bạch có chút âm trầm,hung tợn nói : “Mày không xem tao ra gì sao?”“Haha”Dương Minh cười, nói : “Tao không coi mày ra gì? Tao thấy là tiểuđệ của mày không coi mày ra gì thì đúng hơn.
389 Nhã. . . ”Chu Giai Giai nói xong, cúi đầu xuống nói : “Mình ước gì ngườikia là mình thì tốt biết mấy. . . ”“Bạn nói cái gì?”Dương Minh sửng sốt, rất không rõ ràng.
390 “Ừ, chẳng qua hồi học cấp ba đã đổi, trước đó vẫn dùng số ấy mà” Dương Minh nói: “Nếu cô ấy muốn gọi, không thể nào chờ lâu như vậy”“Có lẽ cô ấy có nỗi khổ bất đắc dĩ thì sao?” Chu Giai Giai giải thích thay cho Tô Nhã: “Mình tin Tô Nh㔓Có lẽ vậy” Dương Minh cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
391 Chu Giai Giai đang rất khẩn trương, nàng sợ người đi đến trước mặt mình là Dương Minh. Dương Minh lần đầu tiên chơi trò này, định xem người khác làm như thế nào, cho nên cũng không sốt ruột đi tìm Chu Giai Giai.
392 “Đại khái là như vậy, nhưng đây chỉ là đoán, không có chứng cứ” Dương Minh mặc dù nói như vậy, nhưng thực ra trong lòng đã chắc chắn khẳng định chuyện này do Tùy Quang Khải làm.
393 Chẳng lẽ mình hơi quá đáng? Chẳng qua giới thiệu đối tượng cũng có gì là quá đáng đâu? Dương Minh có chút khó hiểu, mẹ kiếp, cô bé này đúng là khó chơi.
394 “Anh đi đi, đừng nói là gặp phải tôi” Dương Minh dặn một câu. “Tôi biết, tôi biết, buổi gặp mặt đầu năm kia. . ” Trương Phún Bạch vội vàng nói. “Ừ, mồng ba hả? Báo ca đã nói với tôi, tôi có thể sẽ đi” Dương Minh nói.
395 “Ừ. . . ” Chu Giai Giai gật đầu, trong lòng có một cảm giác là lạ, không biết là vui mừng hay là xấu hổ. Tóm lại nàng đang rất khẩn trươngNhưng thực ra Dương Minh không để ý đến nàng, ngồi trên ghế, sau đó nói với Chu Giai Giai: “Bạn ngủ trên giường, mình nằm trên ghế là được”“Được.
396 Dương Minh thấy không vấn đề gì: “Kệ nó, không đòi tiền tổn hại tinh thần của bọn họ là may lắm rồi, việc gì phải để ý tấm ga trải giường”“Không phải.
397 Ăn sáng xong ở khu nghỉ dưỡng, Tùy Quang Khải tuyên bố cuộc họp lớp kết thúc: “Cuộc họp lớp đến đây là kết thúc, có thể thấy mọi người đều chơi vui vẻ.
398 “Được, tết đó” Dương mẫu gật đầu: “Đã nói rồi đó, lát bố con về, mẹ nói với ông ấy. . . Đúng, Dương Minh, con cầm gì trong tay thế?”“Mẹ, đây là áo khoác con mua tặng mẹ” Dương Minh vội vàng đưa áo khoác trong tay cho Dương mẫu.
399 Làm xong hắn, Dương Minh chuyển bức ảnh vào trình chơi ảnh, mở ra. Một thân thể trắng nõn của cô gái xuất hiện trước mắt Dương Minh. Mặc dù không quá rõ ràng nhưng cũng có thể thấy được đại khái.
400 “. . . ”Chu Giai Giai im lặng, đúng vậy, bây giờ tuy rằng Dương Minh không ghét mình, nhưng không có nghĩa là hắn thích mình, nghĩ như vậy, Chu Giai Giai đã bắt đầu bình tĩnh lại.