Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Môn Chủ Đùa Phi Chương 9

Chương trước: Chương 8



CHƯƠNG 9

Thiên hạ không có giường nào ngủ không trả phí!

Hình Y Hủy rất nhanh liền hiểu được đạo lý này.

Cách một đêm nàng vừa chuẩn bị cùng hắn ngủ, nhìn nụ cười gian tà bên môi của hắn, nàng lập tức biết, nam nhân này muốn phát dục.

Mới bắt đầu, nàng còn cố gắng kháng cự, bất quá cừu non ngoan ngoãn làm sao địch nổi dã lang ác liệt? Không bao lâu, nàng bị hắn ăn tươi nuốt sống.

“Ta đã nói với ngươi, ta với ngươi làm chuyện này không phải bởi vì ta nghĩ cái gì đối với ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ lấy” – sau khi xong chuyện, nàng mệt mỏi, cuộn lại trong ngực hắn, không quên phủi sạch quan hệ với hắn – “Ta hoàn toàn bởi vì tôn kính ngươi là sư phụ, lại còn chia giường cho ta ngủ, nên mới không dám cự tuyệt nhu cầu động dục của ngươi, biết không?”

“Ta biết” – bên môi Đường Hiệu hé ra nụ cười. Hắn quá rõ ràng đây cũng là một trong những cái cớ nàng trốn tránh, nhưng bây giờ hắn chưa muốn vạch trần.

Hắn muốn đợi lúc nàng đắm chìm đến vô pháp, đánh thức nàng, nói cho nàng biết, tình cảm chân thành của nàng đối với hắn, có lẽ đã sớm vượt qua thích.

“Ngươi xác định ngươi thật biết?” – Hình Y Hủy một đôi con ngươi như nước trong sáng chuyên chú nhìn hắn – “Ngươi thật nghĩ là ta thích ngươi, nên mới làm chuyện đó với ngươi sao! Trước đây là do chúng ta học động dục là như thế nào, hiện tại lại xảy ra chuyện này, là bởi vì ngươi chia giường cho ta ngủ, nên ta mới quyết định hồi báo ngươi thôi”

“Tiết biết rõ. Ta thật sự biết” – bờ môi Đường Hiệu hiện lên nụ cười ôn hòa vô hạn yêu thương, xem ra một chút áp lực đối với người ta cũng không có.

Nàng thật sự là quá đáng yêu! Nàng thật sự nghĩ rằng hắn sẽ tin tưởng biện pháp của nàng sao? Nếu mà người nào chia giường cho nàng ngủ, nàng cũng lấy thân báo đáp như lời nàng vừa nói, trả giá có phải quá lớn hay không?

“Vậy thì tốt” – thấy hắn bảo đảm lần nữa, Hình Y Hủy mới thoáng yên tâm – “Ta nói ngươi biết, lúc bình thường không cho phép ngươi động tay động chân với ta, mất công mấy sư thúc kia nghĩ rằng giữa chúng ta có gì mập mờ…”

Nói xong nàng lập tức muốn cắn đầu lưỡi mình. Nàng đang nói cái gì nha? Mỗi buổi tốt đều ngủ ở chỗ này, mấy sư thúc kia không nghĩ rằng giữa bọn họ có mập mờ mới là chuyện lạ!

“Được” – ngoài mặt Đường Hiệu mỉm cười đồng ý, nhưng mà có muốn tuân thủ hay không lại là chuyện khác.

“Còn nữa, ngươi phải giải thích với bọn họ mặc dù chúng ta cùng nhau ngủ chung nhưng mà chuyện gì cũng không xảy ra, ngươi là Liễu Hạ Huệ, mà ta là thủ thân như ngọc, ta một chút cũng không thích ngươi, ngươi một chút cũng không thích ta, biết không?” – Hình Y Hủy tiếp tục nói lên những yêu cầu hoang đường với hắn.

Lần này Đường Hiệu nhíu mày – “Chuyện này có chút khó…bởi vì ta thật sự rất khó mà không thích nàng…”

“Hả?” – Hình Y Hủy nghe hắn nói như vậy, lập tức ngơ ngác ngây ngốc sửng sốt. Hắn đang nói gì? Hắn rất khó không thích nàng sao?

Vì sao nàng chẳng những không cảm thấy gấp gáp mà nội tâm lại khác thường thấy vui mừng? Nàng cứ nhiên thấy cao hứng khi nghe hắn nói hắn rất khó mà không thích nàng? Nàng làm sao thế này?

“Nàng bây giờ có thể không thích ta, nhưng mà muốn ta không thích nàng, thật sự rất khó” – Đường Hiệu lần nữa nhắc lại lập trường của mình.

“Hả?” – Hình Y Hủy càng nghe càng cảm thấy mình không còn là mình. Nàng cảm thấy hình như bị hút vào việc hắn nói thích nàng. Sợ hãi làm nàng bắt đầu nóng vội – “Không được! Ngươi là sư phụ, làm sao có thể yêu thích ta? Chúng ta nên giữ vững chừng mực nha!”

“Tại sao ta không thể thích nàng? Tiểu Hủy, nàng đang sợ điều gì?” – ánh mắt Đường Hiệu chuyển thành sắc bén, mắt không chớp, nhìn nàng.

Hình Y Hủy không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, thật lâu sau mới dám nhìn về phía hắn – “Ta không có sợ điều gì cả, ta chỉ cảm thấy…chẳng qua cảm thấy như vậy không tốt lắm, sẽ làm người khác mượn cớ…” – nàng ấp úng nói.

“Ở đây, không người nào dám nói gì cả, nàng yên tâm” – Đường Hiệu hai ba lần đem lý do của nàng bác bỏ.

“Oh…” – Hình Y Hủy còn muốn nói thật nhiều rằng hắn không thể thích nàng, nhưng mà ấp úng thật lâu, cái gì cũng không nói ra được.

“Còn nữa, nàng hãy nghe ta nói…” – Đường Hiệu nhìn nàng im lặng không nói được, tiếp tục – “Ta nghĩ, muốn những huynh đệ kia tin tưởng chúng ta ở trong phòng, không xảy ra chuyện gì rất khó. Nàng nên nghĩ một chút, bọn họ nếu đi ngang qua nơi này, vừa vặn nghe được…” – một đôi tay nhỏ bé mềm mại che đi cái miệng của hắn, chặn lại lời nói tiếp theo.

Hai gò má mềm mại của Hình Y Hủy đỏ bừng – “Ta mặc kệ! dù sao ta không muốn những sư thúc kia nói ta là thê tử của ngươi”.

“Nói nàng sẽ là thê tử của ta có gì không tốt?” – Đường Hiệu bộ dạng giống như bị tổn thương – “Nàng như vậy thật làm cho ta bị tổn thương”

“Ta…” – nhìn bộ dạng thương tâm của hắn, trong khoảng thời gian ngắn Hình Y Hủy trở nên luống cuống – “Ngươi không nên như vậy…được rồi…ta…kệ đi…bọn họ muốn nói gì cứ nói, tự chúng ta biết chúng ta đang làm gì là được rồi!”

Nhìn nàng rốt cuộc nhượng bộ một bước, trong lòng Đường Hiệu cao hứng. Về phần nàng không thể xác định chính mình đang làm cái gì…Lại là một chuyện khác nữa.

***

Rốt cuộc nói đây là trùng hợp hay là nói nàng thiên phú bẩm sinh? Lúc Đường lão cửu mặt đỏ lên, vội vàng cáo biệt hai người chạy như bay, Hình Y Hủy và Đường Hiệu đều rõ ràng.

“Tại sao lại như vậy?” – Nhìn Đường lão cửu ôm bụng chạy như bay, sắc mặt Hình Y Hủy trở nên siêu cấp khó coi – “Không cần nói vớ ta… ta lại chế ra được xuân dược nữa chứ!” – nàng chỉ có một cảm giác vô cùng thê thảm.

“Ta muốn nói đúng là không sai” – trải qua mấy lần kinh nghiệm, hắn rất rõ ràng thực lực của nàng, “hồ đâu loạn thấu” nàng cũng có thể điều chế ra xuân dược.

Muốn giống nàng như vậy ngay cả kỳ tài độc thủ cũng không thể đi, hơn nữa rõ ràng muốn chế không phải là xuân dược, cứ nhiên cũng có thể phối được xuân dược, thật sự là quá khó.

“Trời ạ!… Ta thật sự không phải muốn chế xuân dược mà… tại sao lại như vậy chứ?” – mặt Hình Y Hủy giống như đưa đám…

Nhìn nàng cúi đầu ũ rũ, Đường Hiệu lại nghĩ đến những phương thức có thể làm nàng vui vẻ. Hắn khẽ híp mắt, con ngươi đen nhánh lộ ra ánh sáng tinh minh, xem xét kỹ lưỡng nàng, giọng nói mang vẻ chất vấn – “Nàng thật không cố ý?”

“Ta dĩ nhiên không phải a!” – Hình Y Hủy vội vàng cãi – “Tự nhiên ta lại muốn bào chế xuân dược làm gì chứ?”

“Làm sao mà ta biết nàng muốn bào chế xuân dược để làm gì?” – Đường Hiệu tà tà nhướng cao chân mày – “Sẽ không phải là nàng chưa thỏa mãn dục vọng, nên trong tiềm thức mới không ngừng muốn bào chế xuân dược chứ?”

“Ta nào có chưa thỏa mãn dục vọng” – Hình Y Hủy thật nhanh phủi sạch quan hệ – “rõ ràng là ngươi chưa thỏa mãn dục vọng! Mỗi buổi tối ta đều bị ngươi ăn đến gắt gao…”

“Ta? Chưa thỏa mãn dục vọng?” – Đường Hiệu kéo môi cười – “Ngược lại nàng nói đúng. Ta một mực nhẫn nại…”

“Này!” – ánh mắt Hình Y Hủy lập tức lộ ra phòng bị – “Mỗi tối ta đều rất cố gắng thỏa mãn ngươi, ngươi ở đây chưa thỏa mãn dục vọng cái gì chứ?”

“Chưa thỏa mãn dục vọng cũng là nàng nói, đã thỏa mãn cũng là nàng nói…đến tột cùng nàng muốn ta như thế nào đây?” – tròng mắt đen Đường Hiệu lộ ra ánh sáng sáng rỡ.

“Ta…” – Hình Y Hủy bị hắn hỏi ngược lại như vậy, sửng sốt – “Ta, ta,… này, ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta có được hay không?”

“Ánh mắt gì? Tự ta cũng không biết ánh mắt bây giờ là gì?” – Đường Hiệu miệng mỉm cười, cố ý nói.

“Là…” – Hình Y Hủy ấp a ấp úng – “Ánh mắt giống như muốn nuốt ta vậy…”

“Này, sợ rất khó” – môi mỏng Đường Hiệu khẽ nhếch, nâng lên đường cong xinh đẹp tà ác – “Bởi vì ta đích xác là muốn đem nàng nuốt”

“Này, này, này, ngươi không cần giống như ăn phải xuân dược có được hay không?” – Hình Y Hủy đầu tiên là kêu la, sau đó mày nhăn lại – “Bất quá, mỗi lần các sư thúc ăn phải xuân dược đều bỏ chạy, ta thật sự không rõ lắm, ăn xong xuân dược sẽ biến thành bộ dáng như thế nào?”

“Nàng thật muốn hiểu rõ?” – Đường Hiệu tà tà nhíu mày.

“Đúng vậy!” – Hình Y Hủy đầu tiên là gật đầu, sau đó kinh sợ nhìn hắn – “Này, ngươi đừng nói ngươi muốn ăn xuân dược nha! Ngươi không ăn xuân dược ta đã bị chỉnh rất thảm! Ngươi không cần phải ăn xuân dược!”

“Vậy thì không có vấn đề” – bờ môi Đường Hiệu lộ ra nụ cười tà ác – “Nhưng mà ta cảm thấy sư phụ ta đây vẫn là muốn cho nàng hiểu được tư vị sử dụng xuân dược là như thế nào…”

“Ngươi muốn làm gì?” – Hình Y Hủy nghe hắn nói như vậy, lập tức cảnh giác – “Không phải ngươi muốn ta ăn xuân dược chứ? Ta đã nói, đánh chết ta cũng không ăn!”

“Ta cũng không cần nàng ăn xuân dược” – Đường Hiệu kéo môi cười tà tà – “Nhưng mà, Tiểu Hủy, chẳng lẽ nàng không biết, xuân dược không chỉ có ăn mà thôi sao!”

“Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?” – Hình Y Hủy bị Đường Hiệu lôi kéo, hướng phòng của hắn mà đi.

Đều là do hắn nói xuân dược không chỉ là dùng để ăn, kết quả nàng vô ý một phát, liền ngây ngô bị hắn bắt đi, không biết đến tột cùng sẽ làm gì đối với nàng đây.

“Nàng yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn nàng” – Đường Hiệu bảo đảm với nàng.

Nhưng loại bảo đảm này đối với nàng hiển nhiên là vô dụng – “Ta dĩ nhiên biết ngươi sẽ không làm thương tổn ta, nhưng mà có chết ta cũng không ăn xuân dược!”

“Ta không phải đã nói qua sao? Nàng không cần phải ăn xuân dược” – Đường Hiệu khẽ mỉm cười – “Cho nên căn bản nàng cũng không cần lo lắng”

Hắn lấy một chân đá văng cánh cửa, lại nhanh chóng mà đem cửa đóng lại.

“Gì mà không cần lo lắng? Nhìn ngươi cười tà như vậy ta cũng cảm thấy lo lắng rồi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” – Hình Y Hủy không khẩn trương không được.

“Ta muốn làm gì?” – Đường Hiệu ném nàng trên ghế dựa, con ngươi đen tà tà sâu sắc nhìn nàng đang hoang mang sợ hãi.

Có thể trêu chọc nàng như vậy thật là có ý nghĩa…

“Đúng vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm gì…? Này ngươi làm gì mà xé y phục của ta chứ?” – Hình Y Hủy phát hiện hắn đang động thủ xé y phục của nàng, vội vàng đưa tay kháng cự.

Bình thường hoan ái, lúc cấp bách hắn cũng từng xé y phục của nàng, nhưng mà giờ phút này nàng cảm giác rõ ràng không giống. Loại cảm giác vừa tà ác vừa đùa giỡn này của hắn, làm cho nàng cực kỳ sợ hãi.

“Ta vì sao lại muốn xé y phục của nàng?” – Đường Hiệu hếch chân mày, khó có khi lương thiện nói ra đáp án – “Bời vì ta muốn đem nàng buộc lại”

Hình Y Hủy nghe hắn nói như vậy, ngược lại cả người sửng sốt, mà hắn thừa dịp đem nàng trói lại.

“Ngươi…” – Hình Y Hủy vừa tức vừa giận – “Ngươi nhanh nhanh thả ta ra” – đáng chết công phu mèo quào ba chân của nàng uổng công, căn bản y phục cũng không giãy ra được…thật tức chết nàng!

“Ta không có ý định thả nàng ra. Nàng muốn chạy trốn, tự mình nghĩ biện pháp đi” – Đường Hiệu ném cho nàng nụ cười không chịu trách nhiệm – “Ta muốn đi chuẩn bị gì đó đợi lát nữa dùng, nàng ở chỗ này ngoan ngoãn chờ ta”

“Này! Đường Hiệu!” – Hình Y Hủy tức giận gọi thẳng tên của hắn – “Ngươi mau thả ta ra!”

“Ừ, như vậy hình như chưa đủ kích thích… hôm nay chúng ta chơi trò gì thú vị hơn, nàng thấy thế nào?” – ngoài mặt Đường Hiệu như hỏi thăm ý kiến của nàng, trên thực tế căn bản chỉ là nói cho nàng biết. Vừa nói xong, hắn lấy một miếng vải che mắt nàng lại.

“Này… cái người này thật quá đáng, về sau ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” – Hình Y Hủy tức đến nỗi muốn dậm chân, nhưng bất đắc dĩ chân của nàng bị tách ra cột hai bên chân ghế, căn bản không thể nhúc nhích – “Ngươi mau cởi miếng vải trên mắt ta ra, ngươi làm như vậy hại ta không thể nhìn thấy gì cả!”

“Thì như vậy mới thú vị chứ!” – Đường Hiệu nhìn nàng gấp đến thế, hứng thú trêu đùa nàng càng cao – “Như vậy có phải còn chưa đủ?”

“Cái gì còn chưa đủ?” – Hình Y Hủy đã sắp điên rồi – “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Mau mau làm một lần cho xong đi!”

“Chuyện này không thể làm nhanh một lần cho xong được, nếu không thì còn gì thú vị đây?” – môi Đường Hiệu kéo lên nụ cười tà mị – “Đúng rồi, y phục của nàng đã bị ta xé hết, vậy ta cũng cởi toàn bộ y phục ra luôn”

“Này -” – Hình Y Hủy quả muốn thét lên thất thanh. Rốt cuộc hắn muốn hành hạ nàng tới khi nào đây? – “Ngươi mau mau thả ta ra, nếu không ta nhất định sẽ tìm người báo thù”

Đường Hiệu đang chuyên tâm giúp nàng cởi quần áo, nghe nàng nói như vậy, không khỏi cười to – “Tìm ta báo thù? Báo thù như thế nào? Phối xuân dược cho ta ăn sao?”

Y phục cởi xong!

Tiếp xúc với không khí lành lạnh, Hình Y Hủy càng thêm nóng nảy – “Mới không phải. Chỉ có ngươi mới nghĩ tà ác như vậy, ta phải nên cẩn thận!”

“À, ta cũng rất không cẩn thận mới đem y phục của nàng cởi hết…có lạnh hay không? trong phòng có lò lửa, có lẽ nàng cũng sẽ không cảm thấy lạnh?… huống chi chờ một chút nàng sẽ thấy nóng thôi” – Đường Hiệu nói ngụ ý.

“Ngươi…” – Hình Y Hủy sâu cảm nhận được tà ác gấp bội, cả người nàng gấp đến độ điên rồi – “Ngươi mau thả ta ra!”

“Vừa rồi ta đâu có cầm nàng, muốn thả nàng thế nào đây?” – biểu tình Đường Hiệu thật vô tội, chỉ tiếc hai mắt Hình Y Hủy bị che lại nên không thể nhìn thấy, chỉ nghe giọng cũng đã làm nàng tức giận, cái này đại khái tức đến phun lửa.

“Đường Hiệu, ngươi đừng quá đáng! Nếu không ta thực sự không bỏ qua cho ngươi” – Hình Y hủy vô cùng tức giận nắm chặt tay, các đốt ngón tay cũng trắng bạch.

“Không bỏ qua sao? Ta cũng rất mong đợi nàng phối xuân dược cho ta, mặc dù ta kỳ thật cũng không cần, bất quá ngẫu nhiên trợ hứng cho nàng cũng tốt” – Đường Hiệu nhếch môi cười tà nói.

“Ngươi-!” – Hình Y Hủy nổi trận lôi đình – “Ta thật sự không nghĩ tới ngươi là loại tiểu nhân như vậy!”

“Ta rất tiểu nhân sao? Nàng suy nghĩ một chút, thường ngày ta đối với nàng tốt cỡ nào…ta là sư phụ nàng, vậy mà nàng cũng mắng ta, đến tột cùng nàng xem ta là người nào?” – Đường Hiệu nhàn nhạt cười hỏi – “Theo ta thấy, nàng cho đến bây giờ cũng chưa xem ta là sư phụ, đúng không?”

“Hả?” – Hình Y Hủy ngẩn người. Nàng đến tột cùng coi hắn là người thế nào? Nàng á khẩu không thể trả lời, nhưng mà cũng không biết nên trả lời thế nào?

Nàng thật sự đơn thuần xem hắn như sư phụ sao? Không, không phải vậy… Nàng thực sXi hắn hoàn toàn như một tiểu nhân sao? Không, cũng không phải. Nàng quá rõ, lúc bình thường hắn đối với nàng tốt bao nhiêu…

Hơn nữa, hình như chỉ khi đối mặt với hắn như thế này nàng mới mất đi lý trí, hành động kêu to la hét. Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Không, không cần nhớ, không cần nghĩ nữa.

“Ngươi hiện tại đối với ta không tốt như vậy, ta mới không thèm xem ngươi là sư phụ đâu! Ta muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với ngươi” – nàng tức giận rống to.

“Ta lần đầu tiên nghe được đồ đệ chủ động đoạn tuyệt quan hệ với sư phụ…vậy cũng không có gì là không tốt, trước kia ta cũng không muốn làm thầy trò với nàng!” – Đường Hiệu bên môi nổi lên nụ cười “thật là hợp ý ta”

“Hả…” – Hắn nói lời này là có ý gì?

Hắn nghĩ không muốn cùng nàng cái gì? Đáp án thật rõ rành rành, chỉ là nàng vẫn không chịu cũng không nguyện ý đi đối mặt mà thôi…

“Đúng rồi, quên nói cho nàng biết, ta hiện tại không cẩn thận chế được một loại xuân dược sẽ khiến cho nàng tò mò muốn xem thử, cho nên nàng đợi ta một chút” – Bỏ lại những lời này xong, Đường Hiệu ngay sau đó rời đi.

“Đường Hiệu!” – Hình Y Hủy hoàn toàn đánh mất lý trí, kêu gào la hét tên của hắn – “Ngươi nói gì?” – tiếng bước chân của hắn càng ngày càng cách xa nàng – “này, ngươi đừng đi” – ông trời hắn cư nhiên đầy cửa ra rồi – “Này, ngươi trở lại cho ta” – trời ạ! Hắn đem cửa đóng lại rồi, hiển nhiên thật là đã ra bên ngoài đi rồi.

“Ngươi-” nghĩ đến hắn cứ nhiên như vậy mà bỏ lại nàng toàn thân bị lột sạch y phục, mắt bị che lại mà rời đi, Hình Y Hủy cả người giận đến phát run.

Nàng quyết định! Chỉ cần thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nàng phải nhanh chóng cùng bà vú rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cả đời cũng không cần gặp lại hắn nữa.

Thân thể mềm mại bị buộc chặt chẽ trong phòng, Hình Y Hủy lúc đầu không ngừng giãy dụa, thời gian chầm chậm trôi qua, nàng cũng không giãy ra được một tí ti nào, mệt mỏi không thôi, nàng hơ rốt cuộc không còn giãy dụa nữa.

Nàng không phải là không nghĩ đến kêu cứu, nhưng nếu nàng kêu cứu, nhất định là sẽ có người nhìn thấy nàng trần truồng, vì vậy nàng gào thét cũng không dám. Thì ra là sau khi bộc lộ tức giận, trong đầu lại bắt đầu lo lắng vô số chuyện khác.

Nếu như có người khác xông vào, nàng nên làm như thế nào?

Nếu như hắn không trở lại, nàng nên làm như thế nào?

Nếu bà vú nhìn thấy, sẽ nghĩ như thế nào?

Vô số dấu chấm hỏi vang lên trong lòng, mặc dù nàng nóng lòng, cũng không thể thay đổi, chỉ là không ngừng giận chính mình, tại sao lại để ình rơi vào tình cảnh như thế này.

Hai mắt bị che lại, một khắc đối với nàng giống như vĩnh hằng, thời gian vĩnh viễn ở không được mà đi cũng không xong.

Không biết trải qua bao lâu, tay chân nàng bởi vì bị cố định một thời gian dài mà đau nhức không thôi, thậm chí bắt đầu tê liệt. Nàng mệt mỏi chỉ muốn ngủ, thân thể mềm mại bởi vì quá độ khẩn trương mà không thể nào buông lỏng, giống như dây cung bị buộc chặt.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.

Ý thức vẫn tỉnh táo, trong lòng Hình Y Hủy lập tức đánh trống – “Ngươi là ai?” – võ công nàng so với mèo quào ba chân còn kém, tự nhiên không thể phân biệt được người nào.

Người tới im lặng không lên tiếng, Hình Y Hủy chỉ nghe tiếng bước chân mà phán đoán người đó từng bước từng bước tiến đến gần mình, làm cho lòng nàng khẩn trương căng như dây cung, thân thể bởi vì lo âu mà uốn éo, muốn nhanh nhanh thoát khỏi trói buộc.

Tại thời khắc này, có người chạm lên đôi vú hồng hào tuyết trắng lộ ra của nàng, đôi tay kia mang theo bao tay da lông, làm nàng không thể xúc cảm để đoán được đến tột cùng là người nào.

“Không cần…” – bao tay lông da có chức năng xúc cảm mềm mại, mang đến cảm giác ngứa ngáy, làm cho nàng không ngừng run lên, ngực cũng không nhịn được nóng đỏ lên…

***

Loading...

Xem tiếp: Chương 10

Loading...