Môn Chủ Đùa Phi Chương 3
Chương trước: Chương 2
CHƯƠNG 3
“Cái gì, lão đại thu nhận đồ đệ rồi hả?”
Tin tức Đường Hiệu đồng ý thu nhận đồ đệ được truyền đi khắp Đường Môn, làm ột đám Đường huynh đệ của hắn kinh ngạc, chỉ kém không để con mắt lồi ra ngoài.
“Ừ” – Dận Đệ cười đến rất tà ác – “Theo như ta suy đoán, người đó về sau sẽ là đại tẩu của các ngươi, cho nên các ngươi phải hảo hảo mà đối đãi nàng”
“Chậm đã! Đại tẩu? Lỗ tai của ta có phải bị hư hay không?!”
Bọn họ tuyệt đối không gần nữ sắc, lão đại cư nhiên lại thu một nữ đồ đệ? Có lầm hay không?
“Hả? Có thể! Lỗ tai của ta chắc cũng bị hư”
“Không phải vậy chứ? Toàn bộ chúng ta lỗ tai đều bị hư sao?”
Một đám Đường huynh đệ nhất nhất đưa ra kết luận chính là: lỗ tai của bọn họ đúng lúc đều bị hư!
“Lỗ tai của các ngươi không bị hư, là thật. Hiện tại lão đại nhà các ngươi đang mang nàng đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh, cho nên ta vội vàng tới nơi này mật báo” – Dận Đệ bên môi nở nụ cười xấu xa.
“Thật không bị hư sao?” – Mọi người còn đắm chìm trong tình trạng không thể tưởng tượng nổi – “Lỗ tai của chúng ta không nghi ngờ bị hư? Lão đại kia thật cao thâm khó lường, không có nữ nhân nào có thể khóa tâm hắn làm sao có thể thành thân?”
“Đừng tưởng rằng thật không có người bắt nổi hắn” – bờ môi Dận Đệ phiếm nụ cười quỷ quyệt”- Nói không chừng người có thể bắt lại hắn sẽ là người mà các ngươi nghĩ đều không nghĩ đến”
“À” – Mọi người bị Dận Đệ nói làm cho dao động, không biết nên đáp lại như thế nào- “Chúng ta nghĩ cũng không nghĩ đến người nào?”
Có loại người như vậy sao? Đến tột cùng là người nào?
“Các ngươi sau này còn rất vất vả, mọi người cố gắng lên” – Dận Đệ hướng phía trước đi, mặt mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó vỗ vỗ bờ vai của từng người, muốn bọn họ nên tỉnh lại – “Nếu như nàng làm phiền tới hắn, các ngươi chờ thu dọn đi”
***
“Ngươi sao tốt như vậy?” – Hình Y Hủy đi theo hắn đến nhiều nơi, cuối cùng, đi đến gian phòng vì nàng mà chuẩn bị, đến bây giờ nàng còn cảm giác không thể tin được – Hắn cư nhiên sảng khoái đồng ý với nàng như vậy.
“Bất quá chỉ là chúng ta có mục tiêu giống nhau thôi. Hơn nữa muốn làm đồ đệ của ta thật không đơn giản… Ta chưa bao giờ thu đồ đệ, ngươi là người đầu tiên” – Đường Hiệu giải thích với nàng.
“À? Nghe ra ta cảm giác mình thật sự là quá vinh quang rồi” – Hình Y Hủy môi nở nụ cười, một bộ cung kính theo sát hắn nói lời cảm ơn – “Cám ơn ngươi”
Hắn thật sự là một siêu cấp người tốt!
Đường Hiệu nhìn bộ dáng nàng đơn thuần mà không đề phòng, tiếng lòng nặng nề chấn động – “Đúng rồi, ngươi tại sao lại muốn ám sát Hoàng thượng?”
Do người nào đó cùng hắn có quan hệ huynh đệ, hắn liền thuận tiện quan tâm một chút cũng tốt.
“Bởi vì hắn rất quá đáng! Đoạt cha của ta, đoạt luôn ca ca của ta, bây giờ còn muốn ép ta gả cho hắn!” – Hình Y Hủy bực mình nói.
Nàng sao lại đem cái người nào đó ngồi ở long ỷ nói giống như một Đại Vương sơn trại? Đường Hiệu phải dùng sức mới có thể làm ình nín cười.
“Đoạt cha ngươi, lại đoạt ca ca ngươi? Đây là ý gì?” – Đường Hiệu lặp lại lời của nàng, đồng thời phải giữ khóe miệng của mình không cử động, thật sự là một chuyện không đơn giản.
“Chính là…” – Hình Y Hủy bắt đầu đem chuyện từ lúc nhỏ, cùng hoàng thượng cướp người tranh giành hơn thua, đầu đuôi gốc ngọn nói cho Đường Hiệu nghe.
“Chuyện là như thế phải không?” – Lần này khóe miệng không cử động cũng không được! Trời ạ, chuyện này thật sự là buồn cười! Danh tướng chi nữ cư nhiên bởi vì phụ thân và ca ca của mình cống hiến cho hoàng thượng, hại nàng cô đơn một mình, mà quyết định đi ám sát hoàng thượng? Công trình này có thể hay không hơi lớn một chút? Động cơ có thể hay không quá buồn cười một chút?
“Ngươi làm sao vậy? Khóe miệng giống như bị rút gân vậy!” – Hình Y Hủy theo dõi hắn buồn cười lại không dám cười, khóe môi mãnh liệt rút rút, thật ra là quan tâm cũng hơi tò mò, chỉ là sau khi nhìn thấy, thế nhưng cảm thấy nam nhân này càng nhìn càng thật tuấn mỹ không thể tin được, cứ như vậy nhìn đến nhập thần luôn.
“Không có việc gì, không có việc gì!” – Trời ạ, người huynh đệ kia nếu như biết mình bởi vì nguyên nhân ngu xuẩn thế này mà bị oán hận, không biết sẽ như thế nào?
“Vậy sao?” – Hình Y Hủy nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, vẫn cảm thấy đường cong khóe miệng hắn mới vừa rồi vô cùng kỳ quái, hình như là hơi run run hơi mở mở.
“Đúng rồi, nếu như ngươi giết hoàng thượng theo như lời ngươi nói, cái mạng nhỏ của ngươi có thể sẽ khó mà giữ được, ngươi có biết không?” – Đường Hiệu vội vàng dời đi lực chú ý của nàng.
“Ta biết a! Bất quá bị ngươi nhắc nhở như vậy, ta lại muốn có phương pháp tốt hơn…hay là chúng ta hợp tác có được hay không? Sư phụ” – Hình Y Hủy tràn ra nụ cười nhẹ nhàng với hắn.
“Hợp tác?” – Đường Hiệu nhướng cao chân mày xinh đẹp.
“Đúng vậy, ta phụ trách giết chết hoàng thượng, ngươi phụ trách cướp đoạt ngôi vị hoàng đế. Nếu như ngươi làm hoàng thượng, ta liền có ngươi che đậy, vậy ta cũng không cần lo lắng mình sẽ chết, không chừng còn có thể làm nữ tướng quốc đầu tiên, chẳng phải là rất tốt sao?” – Hình Y Hủy đem chuyện phía sau có thể xảy ra biên soạn tốt lắm.
“Nhưng ta cũng không muốn làm hoàng thượng” – Muốn làm hoàng thượng, hắn đã sớm trước tiên đem người nào đó xử lý rồi. Quan trọng hơn là, nếu như hắn thật vô cùng bất hạnh mà làm hoàng thượng, cũng không thể tìm nàng làm nữ tướng quốc, không phải là hi vọng giang sơn của mình sớm ngày hóa thành hư không hay sao!
“Như vậy chứng tỏ ngươi không muốn cùng ta hợp tác sao?” – Hình Y Hủy như đưa đám, thất vọng nhìn hắn chằm chằm.
“Không muốn.” – Đường Hiệu thừa nhận mình bị vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của nàng đả động rồi, bất quá đó cũng không có nghĩa là hắn sẽ đồng ý, việc này căn bản là không làm được mà hắn cũng không muốn làm – “Chẳng qua ta sẽ bảo vệ ngươi, để cho ngươi còn sống tốt lành, ngươi hãy yên tâm” Lời nói phải bảo vệ nàng, hắn phát hiện mình nói ra thật cực kỳ tự nhiên, không mang kiểu cách giả dối nào. Hắn thật sự muốn bảo vệ nàng.
Đây là tâm tình gì?
“Có thật không? Sư phụ, ngươi thật là một người tốt, cám ơn ngươi!” – Hình Y Hủy rất nhanh liền từ sầu khổ thất vọng đổi thành hưng phấn cảm kích.
Bộ dạng nàng cười, thật sự làm cho người ta rất muốn vuốt ve thương yêu! Ngây thơ mà thuần mỹ, làm cho người ta khó có thể kháng cự.
Đường Hiệu khẽ giương một tầng cảnh giác – “Thật ra ta một chút cũng không phải là người tốt” – chỉ sợ là nàng đối với hắn hiểu lầm nghiêm trọng.
“Vậy ngươi tại sao lại đối với ta tốt như vậy? Không phải bởi vì ngươi là một người tốt hay sao?” – Hình Y Hủy buồn bực không dứt.
Tất cả mọi người ai ai cũng nói mình là người tốt, nào có ai như hắn, sao lại nói mình không phải là người tốt?
“Ta đối với ngươi tốt như vậy, có lẽ bởi vì ta có ý đồ khác” – Đường Hiệu lấy ánh mắt có thể đem nàng cắn nuốt mà nhìn nàng.
“Ngươi có ý đồ gì? Ngươi phải có ý đồ gì sao? – Hình Y Hủy không hiểu nhìn hắn, phát hiện ánh mắt của hắn nhìn nàng không giống như lúc trước. Nhưng mà điều đó chỉ làm cho nàng thấy kỳ quái, cũng không có cảm giác không thoải mái.
“Có lẽ là ngươi” – Đường Hiệu nói xong cũng cực kỳ hiểu rõ, đối với nàng đến tột cùng là có cảm giác gì, hắn hiện tại không thể hoàn toàn nói ra được, nhưng mà hắn biết, cảm giác kia càng lúc càng rõ.
“Ta?” – Hình Y Hủy bị hắn làm cho hồ đồ – “Đây là ý gì? Ta không hiểu nha” – nàng ngy thơ nháy mắt với hắn.
“Về sau ngươi sẽ hiểu. Ta đi trước, có gì cần cứ tìm ta, biết không?” – Đường Hiệu nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của nàng, vứt cho nàng một chút ngụ ý sâu xa, tươi cười, ngay sau đó tiêu sái rời khỏi gian phòng của nàng.
Nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi, đột nhiên giống như hạt sương mong manh tan biến, Hình Y Hủy bị ngôn hành cử chỉ của hắn làm ơ hồ khó hiểu. Cảm giác duy nhất chân thật là trên gò má nàng, dư lại hơi ấm tay của hắn.
***
Đường Hiệu mới dạy Hình Y Hủy không tới mấy ngày, đã bắt đầu cảm thấy Khổng phu tử thật sự là tri kỷ tốt của hắn, bởi vì lão nhân gia có câu “Gỗ mục không thể đẽo”, thật sự là nói quá hay, hiện tại hắn hoàn toàn có thể thể nghiệm tâm tình của ông ta – Tất cả hoàn toàn bởi vì hiện tại hắn đụng phải một nữ nhân so gỗ mục còn là gỗ mục hơn!
“Đây là thất phách thảo, đây là hạ tiên thảo, đây là phá tâm thảo, đây là kinh cức châm(1)…” – Hình Y Hủy đã là lần thứ hai mươi tám đem đám hoa hoa thảo thảo trước mắt nhận lầm – “Như vậy đúng không?”
(1) kinh cức: cây gai, một thứ cây gỗ rắn ruột đỏ, nhiều gai, hay móc áo người, người đi đường rất sợ, cho nên đường sá hiểm trở gọi là kinh cức
Đường Hiệu không ngừng tự nói với mình, phải có tính nhẫn nại, vô luận như thế nào cũng không thể đánh nàng.
“Không đúng” – Sắc mặt hắn khó coi, lắc lắc đầu – “Tiểu Hủy, ngươi có nghiêm túc nghe ta nói hay không?”
“Đương nhiên có nghe mà” – Hình Y Hủy cực kỳ nghiêm túc nhìn lại hắn – “Ta rất nghiêm túc nhớ những thứ hoa cỏ này nha, vấn đề là những thứ hoa cỏ này trông thật sự rất giống nhau, ta cảm thấy thật là khó nhớ! Ngươi nói cho ta nghe thêm một lần nữa có được hay không?” – Nàng lấy một đôi mắt tròn vo như nai con nhìn hắn.
“Được” – Đường Hiệu cơ hồ là cắn răng nghiến lợi đồng ý, không ngừng tự nói với mình, chỉ cần hắn dạy thêm một lần nữa, nàng nhất định có thể sẽ nhớ được.
Mặc dù, hắn rất hoài nghi mình đang làm cái chuyện có thể gọi là đàn gảy tai trâu!
“Chính là như vậy… Ngươi đã phân biệt rõ ràng chưa?” – sau khi chứng kiến hai mắt nàng vẫn mê hoặc, hắn lập tức biết đại sự không ổn.
“À…” – Hình Y Hủy cấp cho Đường Hiệu một nụ cười lúng túng, sau đó bắt đầu nâng từng gốc cây nói ra tên tuổi những thứ hoa cỏ kia.
Đang lúc nàng vô cùng cố gắng nói ra tên tuổi những thứ hoa cỏ kia, Đường Hiệu rất bất đắc dĩ phát hiện, mới vừa rồi là tự thôi miên mình, nghĩ rằng nàng nhất định có thể học được. Hơn nữa, hiện tại hắn căn bản không phải là đàn gảy tai trâu mà là hướng về một cái con không biết có phải là con trâu hay không mà gảy đàn.
Vấn đề là, mặc dù hắn biết tư chất của nàng, nhưng mà trực tiếp nói cho nàng biết sự thật là chuyện vô cùng tàn nhẫn. Hắn làm sao có thể nói với nàng, nàng coi như học cả đời, khả năng đến con kiến cũng độc không chết. Cho nên, không thể làm gì khác hơn là nói chuyện lượn lờ lòng vòng.
“Tiểu Hủy” – Đường Hiệu cấp cho nàng nụ cười khích lệ, vô cùng thận trọng nắm tay mềm mại của nàng – “Ngươi sẽ luôn đem những thứ hoa cỏ này nhận nhầm, thật sự quá có sáng ý. Ta thật sự chưa từng gặp qua người nào có sáng ý như ngươi”
“Có thật không?” – Hình Y Hủy không dám tin nhấp nháy mắt, chính mình còn không thể tin là có thể nhận được lời khen ngợi như vậy. Nàng nửa tin, nửa ngờ hỏi – “Ta thật sự có thể nói đúng sao? Ta cho là vẫn nhận nhầm, là một đệ tử kém cỏi”
Đúng vậy a, ngươi nói không sai! Đường Hiệu phí hết một phen hơi sức mới đưa những lời này nuốt trở về. (ha ha…)
Người ta nói, chày sắt, gậy sắt mài riết cũng có ngày nên kim, đó là bởi vì chày, sắt ít nhất vẫn là Thiết. Nhưng mà khắc trên gỗ mục, tất cả đều là ra tro, làm gì có biện pháp hoàn thành? Bất quá, hắn làm sao có thể nói cho nàng biết sự thật.
“Không đâu, ngươi như vậy có thể đến một lúc sẽ đạt thành tích… ta nghĩ, ta không nên hạn chế ngươi, nên để cho ngươi bắt đầu từ sách mà học, bởi vì ta nhìn ra được ngươi có tiềm lực tự học” – Đường Hiệu nói xong, không khỏi bội phục tài ăn nói của mình.
“Có thật không?” – Hình Y Hủy hoàn toàn không dám tin tưởng lỗ tai mình nghe được. Nàng không phải rất đần sao, đem mấy chủng loại hoa cỏ nhớ lầm sao? Tại sao hắn có thể nói với nàng như vậy?
“Đương nhiên là thật” – Đường Hiệu nói giống như sự thật là như vậy, còn vấn đề sự thật có phải hay không, chỉ có hắn là rõ ràng nhất – “Chỗ này của ta có rất nhiều sách độc dược được ghi lại, chính ngươi tự mình học đi. Chỉ là không cần thử độc trên thân mình, ta sẽ tìm người cho ngươi thử, được không?” – Đường Hiệu đã bắt đầu chú ý đến huynh đệ hư hỏng kia.
“Có thật không? Thật tốt!” – Hình Y Hủy mừng rỡ như điên, không nghĩ tới mình học mới hơn mấy lớp mà thôi, đã có thể được hắn khen ngợi như vậy – “Nhưng mà, tại sao ta không thể thử trên thân mình?” – Nàng không hiểu hỏi.
Đương nhiên sợ nàng làm sai, thật sự học được cái gì, lúc không ai chú ý đem chính mình độc chết. Những lời nói này dĩ nhiên Đường Hiệu vẫn chỉ nói trong lòng, suy nghĩ một chút, không dám phá vỡ mộng đẹp của nàng.
“Ngươi nhất định phải thử ở trên người người khác, mới có cơ hội thấy người khác sẽ bị ngươi độc thành như thế nào, đúng không?” – Đường Hiệu nói xong thật đúng là chân thành tha thiết đi.
“Rất có đạo lý!” – Hình Y Hủy ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Không hổ là Môn chủ!
“Vậy chúng ta quyết định như vậy đi!” – Đường Hiệu cười yếu ớt – “Ngươi muốn xem sách gì cứ xem, muốn dùng độc hoa, độc thảo gì cứ việc dùng, ta phụ trách tìm người tới để cho ngươi thử. Được không?”
Hình Y Hủy được một phen khích lệ, lòng tin càng thêm tăng lên, thẳng thắng gật đầu nói: “Không thành vấn đề! Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, cố gắng học tập, trở thành một thế hệ Độc sư!”
Nàng? Thế hệ Độc sư? Hắn muốn tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng!
Xem tiếp: Chương 4