Môn Chủ Đùa Phi Chương 1
CHƯƠNG 1
“Phụ thân, chơi với hài nhi nha” – giọng nói trẻ thơ mềm mại từ trong miệng một cô gái nhỏ phấn điêu ngọc trác. Nàng đang cố gắng ôm bắp đùi cha mình, muốn ngăn không để cha nàng rời đi.
“Không được” – phụ thân của cô gái nhỏ sủng ái sờ sờ đầu nhỏ của nàng, sau đó đơn giản đem cái đầu nhỏ đang chu miệng lên kháng nghị kia của nàng ôm vào trong lòng.
“Vì sao không được? Thật vất vả phụ thân mới trở lại, Hủy nhi đã lâu không được chơi đùa cùng với người mà” – cô gái không vui, cực lực kháng nghị “Hủy nhi vừa nghe nói phụ thân trở về, hưng phấn đến không ngủ được đấy a”.
“Phụ thân muốn vào triều sớm. Hủy Nhi mau trở về ngủ đi, mới có thể nhanh lớn” – Phụ thân giải thích với rồi nàng ôm nàng đi về hướng gian phòng ngủ.
“Không cần, Hủy nhi không cần lớn lên, Hủy nhi chỉ cần phụ thân, Hủy nhi không cần lớn lên” – cô gái bám vào trước ngực cha nàng thật chặt – “Phụ thân không cần đi vào triều sớm được…” – nàng khổ khổ cầu khẩn – “Phụ thân không phải đã giúp hoàng thượng ở trên sa trường lập công lớn sao? Vì sao trở về còn muốn vào triều sớm?”
“Hủy Nhi đừng làm rộn, vào triều sớm vốn là chức trách của cha” – phụ thân cô gái dụ dỗ nàng – “Hoàng thượng còn cần phụ thân”
“Nhưng mà Hủy Nhi cũng cần phụ thân mà” – cô gái nhỏ bám lấy phụ thân nàng không tha.
“Hủy Nhi cần ngủ thêm” – mỉm cười mệnh lệnh cho nàng, đặt nàng đến trên giường mềm mại – “Phụ thân đi trước” – Hắn phân phó bà vú bên cạnh – “Trông nom nàng ngủ cho tốt”
“Không cần, nếu như phụ thân rời đi, Hủy Nhi sẽ chán ghét người, vô cùng chán ghét người…” – cô gái nhỏ trơ mắt nhìn cha nàng đi ra cửa, cho đến khi không còn nhìn thấy.
“Oa…” Nàng rốt cuộc bật ra tiếng khóc lớn.
Phụ thân làm sao có thể yêu hoàng thượng hơn yêu nàng chứ? Điều này thực làm cho người ta rất khó có thể chịu đựng được!
Nàng quyết định chán ghét cái tên hoàng thượng này!
***
“Ca ca, người khỏe, lâu rồi mới trở về, cùng Hủy Nhi luyện kiếm có được hay không?” – Năm đó, cô gái nhỏ đã muốn trưởng thành, xinh tươi như thiếu nữ, lúc này nắm nắm kéo kéo ống tay áo của huynh trưởng nàng, năn nỉ huynh trưởng cùng nàng luyện kiếm.
“Không được” – huynh trưởng nàng mỉm cười, đem tay nàng đẩy ra – “Ca ca muốn cùng hoàng thượng thương thảo quốc sự”
“Tại sao lại là hoàng thượng? Đầu tiên là phụ thân, sau đến ca… Các người vì sao đều yêu hoàng thượng như vậy?” – cô gái không thuận theo, cong cong cánh môi mềm mại, không vui nói.
“Đây không phải là yêu hoàng thượng, mà là lấy quốc gia đại sự làm trọng. Hủy Nhi, muội hiểu không?” – Huynh trưởng của nàng từ ái nhìn nàng.
“Hủy Nhi chỉ biết là ca không để ý đến Hủy Nhi” – cô gái dung nhan xinh đẹp, cực kỳ thất vọng – “Ca ca, đừng đi nha, đã trễ như vậy rồi mà”
“Không được” – huynh trưởng nàng lắc đầu một cái, thương yêu vỗ vỗ má phấn của nàng – “Ca ca phải đi, lần sau sẽ cùng muội luyện kiếm”
Lần sau… Mỗi lần đều là ‘lần sau’! Nàng căn bản cũng không đếm được bao nhiêu lần ‘lần sau’! Mỗi lần ‘lần sau’ chỉ cần hoàng thượng ra mặt, sẽ thành không!
Hừ! Nàng thề sẽ không đội trời chung cùng hoàng thượng!
***
“Gả cho hoàng thượng?” – Hình Y Hủy nhìn vẻ mặt đang mừng rỡ của cha mẹ nàng cùng với huynh trưởng – “Mọi người nói lại lần nữa”
Muốn nàng tiến cung gả cho hoàng thượng? – Có lầm hay không?
“Đúng vậy, con là một trong tứ đại mỹ nhân cả nước được chọn lựa tiến cung… Thật tốt quá, thật sự là quá tốt rồi!” – Hình Trung Cảnh kích động không thôi.
“Tốt cái gì mà tốt?” – Hình Y Hủy nhìn phụ thân mình lom lom. Muốn gả cho hoàng thượng kia, nam nhân mà nàng thề không đội trời chung? Chớ có mơ tưởng!
“Hủy Nhi, sao con có thể nói như vậy!” – Hình Trung Cảnh nhìn nữ nhi mình không thể tưởng tượng nổi – “Gả cho hoàng thượng là chuyện rất vinh quang, rất tôn quý! Làm sao có thể không tốt!”
“Cha!” – Hình Y Hủy mắt đen lay láy, trong trẻo, gắt gao nhìn chằm chằm phụ thân đứng trước mặt, vốn là muốn phản bác, lại chứng kiến phụ thân một dạng trung quân ái quốc, lại nuốt xuống – “Ca ca, ca cũng cảm thấy muội nên gả cho hoàng thượng sao?
“Hủy nhi, thật sự hoàng thượng là người rất tốt” – Hình Bình Nhưỡng lấy ánh mắt từ ái của huynh trưởng nhìn nàng – “Gả cho hoàng thượng là chuyện mà bao nhiêu nữ nhân có cầu cũng không được, muội có thể gẠcho hoàng thường, đương nhiên là chuyện tốt”
Trời ạ, nàng làm sao có thể ngốc nghếch đi hỏi ý kiến một người trung quân ái quốc? Hình Y Hủy hốn hận thiếu chút cắn rớt đầu lưỡi của mình.
“Mọi người đều cảm thấy con nên gả cho hoàng thượng sao? Mẹ, mẹ nói lời gì đi” – Hình Y Hủy nhìn mẫu thân nãy giờ yên lặng không phát biểu ý kiến.
“Điều cha con cùng ca ca con nói là đúng rồi” – Hình thị mỉm cười dịu dàng như từ mẫu đối với Hình Y Hủy.
Hết thuốc! Hai người nam nhân trung quân ái quốc, lấy hoàng thượng là trời, một người nữ nhân lấy phu tử là trời… Ba người này căn bản cũng không thể nào hiểu chuyện gả cho hoàng thượng là cỡ nào bi thảm.
“Con tuyệt đối không gả cho hoàng thượng!” – Hình Y Hủy biểu đạt niềm tin kiên định. Nàng lộ vẻ buồn bực đến cực điểm đối với ba người ánh mắt nhất trí trước mặt.
“Con nói cái gì? – Hình thị kinh ngạc nhìn nàng.
“Con nói, con tuyệt đối không gả cho hoàng thượng. Phải gả cho hoàng thượng, chính các người gả đi!” – Hình Y Hủy giận hờn nói. Dù sao cha nàng và ca ca nàng cùng gả cho hoàng thượng cũng không có gì khác biệt.
“Hủy nhi, con đang nói cái gì?” – Hình Trung Cảnh lấy ánh mắt không dám tin nhìn nàng – “Đây là cỡ nào vinh dự, con cứ nhiên không muốn?”
“Con một chút cũng không cảm thấy đây là vinh dự” – Hình Y Hủy dẹp đi đôi môi mềm mại, nhướng đôi lông mày thanh tú phản bác.
“Không phải vinh dự?” Vậy con cảm thấy đây là gì?” – Hình Trung Cảnh bị nữ nhi làm cho phát bực rồi.
“Vì sao con phải cảm thấy vinh dự? Hoàng thượng đoạt đi cha của con, huynh trưởng của con, bây giờ còn muốn con gả cho hắn? Con có chết cũng không muốn!” – Hình Y Hủy tức giận cùng kích động nói.
“Chết cũng không muốn?” – Hình Trung Cảnh đã giậnnổi trận lôi đình – “Con vậy mà lại dùng đến những lời này? Nói cho con biết, con nhất định phải gả cho hoàng thượng, con thật muốn làm ta tức chết! Ta không có người nữ nhi như vậy!”
“Cha!” – Hình Y Hủy kinh ngạc nhìn phụ thân, nháy mắt không thốt nên lời – “Cha thế nhưng vì hoàng thượng mà không quan tâm con?”
“Không phải vậy…” – Hình thị cùng Hình Bình Nhưỡng muốn giúp Hình Trung Cảnh nói chuyện, lại bị Hình Trung Cảnh một tay chặn lại.
“Ý tứ của ta chính là như vậy. Chính con giải quyết cho tốt!” – Hình Trung Cảnh đôi mắt nhìn chằm chằm nữ nhi, tràn đầy hình ảnh phụ thân nghiêm nghị!
“Tốt…tốt…” – Hình Y Hủy chậm rãi gật đầu, trong nháy mắt nước mắt tràn đầy hốc mắt, nàng cố nén, không cho nó rớt xuống.
Lần này nàng không thể khuất phục nữa. Nếu cha không cần nàng, nàng sẽ rời nhà trốn đi để kháng nghị! Dù sao nói gì nàng cũng sẽ không gả cho cái người đại cừu nhân (*) của nàng (kẻ địch)
***
Trở lại trong phòng, Hình Y Hủy cố nén nước mắt, không thèm thay áo ngã xuống giường. Áo nàng không đổi, bò lên giường, thân thể nho nhỏ trong chăn, run rẩy gào khóc, cho đến khi thanh âm khóc đến khàn giọng, cũng không có ngừng lại.
“Hủy nhi”
Hình Y Hủy không biết khóc bao lâu, đột nhiên có một giọng nữ dịu dàng truyền đến, sau đó cái tay vén lên cái chăn của nàng.
“Ô ô ô…” Khóc đến quá mức thương tâm, Hình Y Hủy căn bản cũng không có ý tứ di chuyển. Mặc dù chăn bông bị vén lên rồi, nhưng nàng vẫn còn vùi ở trên giường, càng không ngừng sụt sùi khóc.
“Hủy nhi”
Bà vú Ngô đưa ra đôi tay, nhẹ nhàng lôi kéo Hình Y Hủy, đã khóc đến sức lực hoàn toàn biến mất Hình Y Hủy dễ dàng bị kéo, bị buộc đối mặt bà vú Ngô.
“Vú Ngô…” Hình Y Hủy nâng lên hai mắt sưng đỏ, chua xót, vừa nhìn thấy bà vú Ngô, nước mắt lại bắt đầu ào ào rơi xuống.
“Hủy nhi đừng khóc, vú Ngô đau lòng” – vú Ngô ôm nàng vào lòng, mặc cho nàng tận tình khóc lóc.
“Chỉ có vú Ngô thương con. Chỉ có vú Ngô yêu con… Ô…” Hình Y Hủy nghe được lời nói của vú Ngô, càng thêm khóc đến không thể vãn hồi, bờ vai nho nhỏ không ngừng rung động, xem ra mình có bao nhiêu đau lòng liền làm cho người khác đau lòng bấy nhiêu.
“Sẽ không, tất cả mọi người đều yêu thương con, Hủy nhi” – bà vú Ngô vuốt vuốt lưng của nàng, dịu dàng nói với nàng.
“Mới là lạ! Nếu như bọn họ thật lòng yêu thương con, bọn họ nên lắng nghe ý kiến của con, nếu là bọn họ thật lòng yêu con, nên nhìn con lâu một chút, nếu là bọn họ thật lòng yêu con, nên theo bên con nhiều một chút…Nói cái gì yêu thương con, bọn họ căn bản chỉ yêu thích chính bọn họ! Giống như cha chỉ quan tâm công danh, chỉ quan tâm hoàng thương có thích hay không thích cha, con căn bản cũng không có xác định cha có phải thật yêu thương con hay không…” – Khóc đến như một đứa trẻ, Hình Y Hủy nâng mắt lệ lên phản bác – “Về phần mẹ, mẹ chỉ thích ca ca, đối với con vĩnh viễn cũng không sánh kịp bọn họ, người đối với con, chăm sóc cũng không bằng với bà vú… còn có ca ca, ca ca thương con, nhưng vẫn giống như cha, hơn nữa vì e ngại cha, có thể không để ý đến cảm giác của con… bọn họ là thật yêu thương con sao? Căn bản là không phải…”
“Hủy nhi đừng thương tâm, bọn họ rất thương con, chỉ là không biết biểu đạt như thế nào mà thôi” – Bà vú Ngô không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng giải thích.
“Mới không phải, mới không phải!” – Hình Y Hủy điên cuồng lắc đầu, một chút cũng không đồng ý cách nhìn nhận của bà vú Ngô – “Thương con sẽ không phải như vậy…Con đây sao không biết thương, con làm sao lại không biết yêu thương chân chính là cảm giác gì?
“Hủy nhi…” – vú Ngô không phản bác được, chỉ có thể nhẹ nhàng lẩm bẩm kêu.
“Vú Ngô, con không muốn như vậy! Lúc này con muốn rời đi, con muốn đi trả thù hoàng thượng! Nếu như không có hắn, hôm nay chắc chắn sẽ không có cục diện như thế này, bọn họ nhất định sẽ có thời gian yêu thương con, có lòng lắng nghe lời nói của con, phải hay không?” Hình Y Hủy nâng lên đôi mắt phiếm hơi nước, mông lung nhìn vú Ngô.
“Hủy nhi… Không phải như thế” – vú Ngô nặng nề lắc đầu, cũng không biết nên giải thích cho nàng thế nào mới đúng.
“Đúng mà, chính là như vậy! Con mới vừa quyết định, con muốn rời nhà trốn đi! Con muốn đi trả thù hoàng thượng! Dù sao cha mẹ, ca ca cũng không thương con, con còn ở lại chỗ này làm gì! Ô ô…” – Hình Y Hủy khóc đến thương tâm, cuối cùng cũng đã quyết định.
“Hủy nhi, con rời nhà trốn đi, vú có thể đồng ý, nhưng mà trả thù hoàng thượng? Hoàng thượng không biết là đã chọc đến con, như vậy không phải là người rất vô tội sao” – vú Ngô lấy lời nói chí lý, lấy tình để cảm động nàng.
Bà thở dài một cái, biết mình nhất định không thể ngăn cản được nàng rời nhà trốn đi. Nếu không thể ngăn cản, vậy cũng chỉ có thể cùng nàng rời đi, bảo vệ nàng, chăm sóc nàng. Về phần nàng muốn trả thù hoàng thượng, bà đương nhiên là muốn tận lực khuyên nhủ nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Con…” – Hình Y Hủy sửng sốt một chút, không biết nên nói như thế nào.
“Hủy nhi, vú có thể cùng con rời nhà trốn đi, giải sầu cùng con, nhưng chuyện muốn trả thù hoàng thượng, con phải suy nghĩ lại, có được hay không?”
“Vú Ngô…” – Hình Y Hủy hít một hơi thật sâu, rốt cuộc gật đầu một cái, đồng ý với thỉnh cầu của vú Ngô – “Được rồi”
***
“Ngươi quá rãnh rỗi đến nhàm chán đi” – Thân một bộ trường bào trắng thuần, cả người tản mát ra hơi thở trí mạng, tuấn dật mê người – Đường Hiệu – như có điều suy nghĩ đến vị khách không mời mà đến đang đứng trước mặt, khóe môi hơi hơi nhếch lên mỉm cười trêu tức.
“Quẻ tượng nói rằng, ba huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau tranh giành nữ nhân. Bây giờ đã thấy một ấn chứng, ta rất tò mò chuyện sẽ diễn biến như thế nào?” – Dận Đệ quay qua cho Đường Hiệu một nụ cười giống như đang xem hài kịch – “Huynh biết không? Nhân duyên của huynh sắp đến rồi”.
“Ta chỉ biết ngươi thật sự quá nhàn rỗi. Ngươi không sợ bị cướp đoạt ngôi vị một chút nào hay sao?” – Đường Hiệu bĩu môi, cười nhìn người nam nhân phong thái hiên ngang trước mặt.
“Không cần nói sang chuyện khác. Ta bây giờ là đang nói chuyện huynh sẽ dính liếu đến nữ nhân… huynh đối với chuyện này có cảm tưởng gì?”- Dận Đệ đưa ra vấn đề.
“Không phải là ta đang nói ra cảm tưởng sao? Cảm tưởng của ta là: ngươi thật sự quá nhàn rỗi” – Đường Hiệu khẽ cười, liếc nhìn cái người lẽ ra nên ngồi trên Long vị ở hoàng cung kia, lại nhàn rỗi đến vây quanh huynh đệ – “Ngươi rảnh rỗi như thế, vậy ta cũng muốn hỏi ngươi, ngươi nghĩ xem muốn hay không muốn đổi nghề” – Đường Hiệu híp đôi con mắt tinh quang, mỉm cười nhìn Dận Đệ trước mặt – “Nếu như ngươi muốn chuyển qua mở quầy xem bói, ta sẽ giúp ngươi bỏ vốn”
“Cám ơn, ta tạm thời không muốn để cho các thầy tướng số trong thiên hạ không có cơm ăn. Nếu như làm cho bọn họ thành không có cơm ăn, người phải chịu trách nhiệm cho bọn hắn chén cơm còn không phải là ta sao?” – Dận Đệ phi thường nói rõ ràng tình trạng.
“Ta chỉ là muốn, ngươi quá thích xem tướng như vậy, mặc dù là không biết có đúng hay không, nhưng không mở quầy coi bói cho ngươi xem đã ghiền, có thể ngươi cũng không cam tâm đi,… Nếu như ngươi thật muốn mở quầy xem tướng, để cho ta đầu tư một chút đi, như thế nào?” – Đường Hiệu đem đề tài chuyển lên trên người Dận Đệ.
“Công lực nói sang chuyện khác của huynh thật cao siêu, xem ra cô gái kia chắc chắn bị sẽ huynh ăn đến gắt gao” – Hoàn toàn nhìn thấu kỹ xảo của Đường Hiệu, Dận Đệ một lần nữa đem đề tài quay lại trên người Đường Hiệu – “Ta quyết định đợi ở nơi này để xem kịch vui!!”
Đường Hiệu khoát khoát tay, bày tỏ tự nhiên, muốn làm gì cũng được – “Tùy ngươi, thích ở bao lâu thì ở. Chỉ cần ngươi không sợ ngôi vị kia bị người khác ngồi, ngươi muốn ở bao lâu, ta cũng không quản ngươi”
***
Là ai nghĩ ra việc rời nhà trốn đi, còn nói nó là một việc cực kỳ tốt đẹp, rời nhà mọi chuyện sẽ được giải quyết êm xuôi.
Nàng hiện tại rất muốn nguyền rủa cái người đó a, bởi vì nàng chẳng những không có chuyện gì tốt, mà ngược lại còn rất nhớ nhà, mà bởi vì nhớ nhà, nàng cảm thấy mình không nên chịu thua, cứ như vậy một vòng luẩn quẩn, càng lúc càng giận chính mình. Tức đến không chịu nổi, nhịn không được bắt đầu hướng bà vú – người chăm sóc nàng từ nhỏ càu nhàu – “Tại sao con lại phải trốn nhà đi”
“Chuyện này phải hỏi Hủy nhi thôi, vú Ngô cũng không biết” – vú Ngô lắc lắc đầu, đem vấn đề khó giải quyến ném trả lại cho Hình Y Hủy.
“Rõ ràng không phải lỗi ở con, tại sao con phải rời nhà trốn đi” – Hình Y Hủy tiếp tục lảm nhảm oán niệm lâu dài – “Tại sao? Tại sao?”
“Hình như vấn đề này rất khó trả lời” – vú Ngô lấy làm khó nói, cũng không biết cho Hình Y Hủy cái đáp án gì.
“Con thật nhớ cha, nhớ mẹ, nhưng mà không thể trở về…đều là lỗi của hắn!” – Hình Y Hủy đương nhiên đổ tội lên trên đầu Đương Kim Thánh Thượng.
“Con quyết định!” – Nàng hung hăng cắn răng một cái, giống như đưa ra một quyết định hết sức trọng đại.
“Quyết định cái gì?” – vú Ngô cau hai hàng lông mày, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm, cực kỳ sợ hãi nàng lại nhắc tới cái chuyện lúc đầu.
“Con sẽ không tha thứ cho hắn, con nhất định sẽ đi tìm hắn báo thù!” – Hình Y Hủy đem tức giận hóa thành hận ý, bực tức hừ lạnh.
“Hả?” – vú Ngô khó có thể tiếp, nhìn Hình Y Hủy – “Hủy nhi, con không phải đã đồng ý với vú Ngô, sẽ không đi tìm hoàng thượng báo thù hay sao? Vì sao hiện tại lại…”
Hình Y Hủy cắn răng nghiến lợi nói – “Hiện tại, con cảm thấy nhất định muốn để cho hắn biết hắn là một kẻ tiểu nhân xấu xa! Giao nhiều công việc như vậy cho cha và ca ca, làm bọn họ không để ý đến con… con muốn cho hắn biết con hận hắn biết bao nhiêu!”
“Hủy nhi, nếu thật sự con đi giết hoàng thượng như lời con nói, vậy mạng nhỏ của con cũng sẽ không giữ được…” – vú Ngô lo lắng trùng trùng.
“Ai nói con muốn giết chết hoàng thượng?” – Hình Y Hủy bực mình, cả giận nói – “Như vậy chẳng phải quá dễ dàng cho hắn sao? Chính là con bị hắn ép buộc làm hại từ nhỏ nha!”
“Vậy con muốn làm gì đối với Hoàng thượng?” – vú Ngô đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại khẩn trương – “Hủy nhi, con không phải là áp dụng thủ đoạn tàn nhẫn gì đó khiến hoàng thượng mất mạng chứ? Con ngàn vạn lần cũng nên lượng sức mình nha!”
“Con mới sẽ không giết người! Phương thức chân chính làm cho người ta khổ sở, tuyệt đối không phải là giết hắn rồi” – Nàng kéo tay vú Ngô đi về phía trước.
Vú Ngô kinh ngạc, nhướng mày – “À!! Nhưng mà…”
Kháng nghị không có hiệu quả. Một bà vú già đáng thương thân bất do kỷ bị một cô nương khí thế vạn quân lôi kéo, không biết đi hướng nào cứ bước về phía trước.
Không sai, đích xác là không biết đi đâu, cứ bước về phía trước, bởi vì các nàng đã lạc đường, u mê đến không biết mình đang ở chỗ nào.
“Bà vú, hoàng cung rốt cục là ở nơi nào?” – Hình Y Hủy khổ não hỏi vú Ngô. Thực ra, căn bản mà nói, nàng không biết là cha nàng đã che chở cho nàng không dính dáng đến hoàng cung.
“Vú cũng không biết” – vú Ngô nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Vậy hoàng cung đến tột cùng là hình dáng như thế nào, vú biết không?”- Hình Y Hủy lại đưa ra một vấn đề khác tới khảo nghiệm bà vú.
Vú Ngô nặng nề lắc đầu – “Vú không biết, Hủy nhi biết không?”
“Con dĩ nhiên không biết mới có thể hỏi vú mà! Con chỉ biết hoàng cung rất cao, rất lớn, con chưa có đi qua mà!” – Hình Y Hủy đau cả đầu – “Sớm biết vậy, lúc phụ thân và ca ca muốn dẫn con vào cung diện kiến hoàng thượng, con không nên cự tuyệt, hiện tại sẽ không lạc đường, cũng sẽ không biết hoàng cung hình dáng như thế nào!”
“Vậy làm sao bây giờ” – vú Ngô lo âu hỏi. Cũng không phải các nàng cứ lạc đường như vậy hoài chứ?
“Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi hỏi người khác” – Hình Y Hủy buông lỏng tay, chủ động xuất kích, đi hỏi thăm người khác phương hướng hoàng cung.
Xem tiếp: Chương 2