Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Môn Chủ Đùa Phi Chương 4

Chương trước: Chương 3



CHƯƠNG 4

“Tại sao huynh lại dọn dẹp hành lý?” – một đám huynh đệ Đường Môn buồn bực nhìn người chỉ huy Dận Đệ đang dọn đẹp hành lý – “Huynh không phải là vì ngôi vị khó giữ mà muốn mau trở về để bảo vệ đó chứ?”

“Ngôi vị của ta muốn khó giữ cũng rất khó. Ngược lại các ngươi nên cẩn thận một chút, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện tình các ngươi không tưởng tượng được” – bờ môi Dận Đệ phiếm một nụ cười xấu xa, không biết đang len lén mưu tính cái gì.

“Không tưởng tượng? Là chuyện tốt hay là chuyện xấu” – một đám huynh đệ Đường Môn trừng mắt thật lớn, không biết ngoài chuyện lão đại bọn họ thu nhận một nữ đồ đệ, còn có chuyện gì có thể không tưởng tượng được.

“Quẻ tượng viết mỗi người mỗi khác, cho nên các ngươi cứ để tự nhiên đi” – Dận Đệ bờ môi mỏng trôi nổi nụ cười thần bí.

“Thật như vậy sao? Vậy vì sao huynh còn đột nhiên rời đi?” – mọi người lấy ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm vào hắn, không hiểu sao hắn lại đi gấp như vậy – cũng không phải chạy nạn!

“Ra ngoài quá lâu, vẫn là nên đi về ọi người một cái công đạo không phải sao?” – Dận Đệ quăng cho bọn họ một lý do đơn giản.

Nhìn hắn tươi cười có lương tâm như vậy, trong lòng các huynh đệ Đường Môn càng thêm khó hiểu. Hắn lúc nào thì cảm thấy có trách nhiệm như vậy chứ? Trong này nhất định là có vấn đề! Nhưng rốt cuộc có vấn đề gì, bọn họ cũng không biết! Nhất định là vấn đề lớn đi!

“Hả, tại sao ngươi phải đi?” – Đang cùng Đường Phóng nghiên cứu trong thư phòng, Hình Y Hủy giương con ngươi sáng long lanh, không hiểu nhìn theo bọn họ đang nói từ biệt với Dận Đệ – “Ta thật sự cảm thấy hai người các ngươi rất kỳ quái”

“Gì?” – Hai mỹ nam nhân cùng buồn bực ngưng mắt nhìn nàng, không hiểu vì sao đột nhiên bị nàng chỉ trích.

“Ngươi không phải là thủ vệ sao? Nhưng một chút cũng không giống thủ vệ, mỗi ngày đều ở Đường Môn chơi bời lêu lổng, cứ nhiên bây giờ nói muốn đi là đi… làm sao tốt như vậy?” – Hình Y Hủy nghi ngờ nhìn Dận Đệ, dừng một lát, tầm mắt ngay sau đó chuyển sang Đường Hiệu – “Còn sư phụ, người cũng rất kỳ quái, người không phải là Môn chủ Đường Môn sao? Vì sao không chịu gò bó nô bộc? Nếu như người không muốn, cũng không nên như vậy chứ? Ta cảm giác hắn giống như muốn bò lên đầu ngươi luôn rồi?”

Hai người nam nhân bị bộ dạng thẩm vấn nghiêm túc của nàng làm cho tức cười.

“Hắn vốn chính là ở trên đầu ta” – Đường Hiệu khẽ cười, đối với lời nàng nói một chút cũng không để ý – “Ta nào dám để hắn phía dưới ta?!!”

“Đừng nói cho ta biết huynh đang có ý nghĩ để cho nha đầu này thử độc chết ta đi” – Dận Đệ ném cho Đường Hiệu một câu, mỉm cười với Hình Y Hủy – “Ta đã nói với nàng, ta chính là sợ không làm tốt sẽ bị hắn độc chết, cho nên mới mau mau rời khỏi”

“Hai người các ngươi vì sao lại khó hiểu như vậy?” – Hình Y Hủy nhíu đôi mi thanh tú, rõ ràng vì sao nàng mỗi chữ nghe được, xâu thành một chuỗi thì lại khó hiểu như vậy – “Sư phụ, ngươi giải thích một chút đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

“Đây là vấn đề giữa hai chúng ta” – Đường Hiệu khẽ cười với Hình Y Hủy, chuyển hướng nhìn Dận Đệ – “Ngươi được lắm! không lẽ ngươi biết được ta muốn nàng làm chuyện gì chứ?”

“Dù sao ta cũng biết sẽ không có người bị độc chết” – Dận Đệ cùng Đường Hiệu nói chuyện bí hiểm làm cho Hình Y Hủy không thể hiểu.

“Ngươi cũng biết vậy, sao còn không ở lại cho ta làm thí nghiệm? Thật làm ta thất vọng” – Đường Hiệu vẻ mặt ủ rũ.

“Ta rất vội, không rảnh” – Dận Đệ nói cực kỳ nghiêm túc, giống như thật sự có việc – “Ta muốn đi trước, gặp lại sau!”

“Hả?” – Hình Y Hủy ngạc nhiên, không nghĩ tới hắn nói đi là đi – “Ngươi thật muốn đi?”

Nói thật, nàng cảm thấy cái thủ vệ này rất thú vị cũng thật thân thiết.

“Ta không muốn ở lại làm vật thí nghiệm của nàng, Tam tẩu, hẹn gặp lại sau!” – Dận Đệ mỉm cười, nói với nàng những lời này, ngay sau đó cất bước rời đi, giống như không có bất cứ quyến luyến gì.

“Người có nghe hắn nói cái câu trước câu hẹn gặp lại hay không?” – Hình Y Hủy chớp chớp con mắt sáng đẹp, buồn bực liếc xéo Đường Hiệu.

“Không có, Đường Hiệu mở mắt nói láo – “Hắn nói một tràng, ta đều nghe không hiểu”

“Ta cảm thấy hình như hắn gọi ta là tam tẩu… vấn đề là tại sao lại là tam tẩu? Ta ngay cả tam ca hắn là ai cũng không biết mà” – Hình Y Hủy nghĩ mãi không thông, càng đến gần thêm một bước, mặt đẹp cùng Đường Hiệu dán gần hơn – “Đầu của hắn có phải có vấn đề gì không?”

“Rất có thể” – Đường Hiệu ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, càng lúc càng kích động muốn ôm nàng vào trong ngực, cùng hắn dung hợp một thể – “Bất quá, hiện tại ta không thể không tin tưởng hắn nói một số lời thật ra vẫn còn rất chuẩn”

“Hả?” – Hình Y Hủy bỗng nhiên trợn to đôi mắt đẹp – “Sư phụ chẳng lẽ đầu ngươi cũng kỳ quái? Nhưng mà ta ở chung cùng sư phụ mấy ngày, cảm thấy người vẫn còn rất bình thường mà!!”

“Tin tưởng mình, cảm giác đó, là đúng” – Đường Hiệu lộ ra nụ cười nhàn nhạt – “Tiểu Hủy, ngươi biết yêu một người là cảm giác gì sao?” – Hắn không để lại dấu vết, chuyển đề tài.

“Ta dĩ nhiên biết nha” – Hình Y Hủy kiêu ngạo mà nâng cằm tuyết trắng – “Ta yêu phụ thân ta, yêu ca ca, yêu mẹ ta, làm sao không biết cảm giác yêu là gì?”

“Vậy sao?”

“Đương nhiên…” – Nói tới đây, nàng đột nhiên ủ rũ cúi đầu – “Ta yêu bọn họ, nhưng mà bọn họ đều đi yêu người khác… Cha ta, ca ca ta đều yêu hoàng thượng, còn mẹ ta lại yêu phụ thân và ca ca… Không có ai yêu thương ta cả…”

“Ngươi rất đau lòng?” – Đường Hiệu cảm thấy, nàng đã từng thật không dễ chịu, cũng từng chân chính không vui vẻ.

“Ừhm, ta nghĩ, ta sẽ cảm thấy rất vui vẻ nếu đem hoàng thượng giết chết!” – Hình Y Hủy cười, nói giọng ngọt ngào với hắn.

“Có thật không?” – Đường Hiệu lấy ánh mắt chất vấn, ngưng mắt nhìn nàng. Trên thực tế, hắn chân chính muốn nói là: không cần thiết. Thậm chí, căn bản là không nên.

“Thật nha!” – Hình Y Hủy nở nụ cười càng sáng lạn hơn.

“Ngươi có nghĩ tới hay không, có một ngày ngươi sẽ thích, thậm chí là yêu một người khác?” – ánh mắt Đường Hiệu tinh sáng sắc bén lại bao hàm tâm tình nhìn nàng không chớp mắt.

“Hả?” – Hình Y Hủy bị hỏi mà ngốc, ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không có đáp án. Nàng căn bản không có nghĩ tới vấn đề này!

“Sẽ có một ngày như vậy, ngươi biết không?” – Đường Hiệu khẽ cười, nụ cười trên môi giống như vũ khí câu hồn, hấp dẫn ánh mắt nàng thật sâu.

“Hả?” – Không biết vì sao, nàng cảm giác cả người không được tự nhiên – “Ta không biết… Sư phụ, chúng ta tại sao lại thảo luận vấn đề này?”

“Sư phụ hy vọng ngươi không có trở ngại, như vậy có thể học độc được tốt hơn” – Đường Hiệu lại một lần nữa duy trì ánh mắt mánh khóe nói.

“Là vậy sao?” – Hình Y Hủy vẫn cảm thấy lúc này nói chuyện này là rất đột ngột.

“Dĩ nhiên” – Đường Hiệu khẳng định lần nữa với nàng, bất quá đáp án sẽ đến sau, chuyển đề tài – “Tiểu Hủy, ta đã giúp ngươi lập thử một bảng thử độc, bắt đầu từ ngày mai ngươi có thể từng bước từng bước tìm bọn họ đến thử.”

“Có thật không? Tốt quá!” – đối với việc có thời khóa biểu thử độc Hình Y Hủy hưng phấn không thôi – “Ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt cho sư phụ thấy!”

“Tốt, ta sẽ đợi xem!” – bờ môi Đường Hiệu nâng lên một nụ cười tà ác. Hắn đương nhiên mong đợi, dù sao chết chính là người khác, không phải là hắn! Điều hắn muốn thấy nhất, chính là đến tột cùng nàng sẽ làm ra cái gì để độc người?

***

“Tại sao muốn chúng ta cho nàng thử độc?”

Một đám huynh đệ sau khi bị Đường Hiệu gọi đến, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Dận Đệ lúc trước chạy trốn như vậy. Thì ra vị Thiên Tử kia sớm biết xảy ra chuyện gì, khó trách trốn nhanh như vậy… Aiz, sớm biết lý do Thiên Tử trốn chạy như vậy, bọn họ cũng không cần chấp nhận ở chỗ này bị lão đại thử nghiệm.

“Nàng là đồ nhi của ta, các ngươi coi như là sư thúc của nàng, dạy nàng là phải, nàng mượn thử độc một chút cũng không có gì không phải?” – Đường Hiệu nở nụ cười rạng rỡ, nói chuyện xong không thể làm cho người khác phản biện.

“Còn lão đại thì sao? Ngươi có để cho nàng thử trước hay không?” – trong đám huynh đệ có người buồn bực đưa ra nghi vấn.

“Ta? Đương nhiên là có” – ngược lại đi – “Cho nên các ngươi cũng nên cống hiến sức mình một chút”

“Vấn đề là, nếu như nàng quá lợi hại, đem chúng ta đều độc chết hết thì làm thế nào?” – mọi người ai cũng hoang mang sợ hãi.

“Yên tâm, công lực của nàng không đến mức đem các ngươi độc chết” – có thể độc chết con kiến đã khiến muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi rồi.

Hiện tại điều mà hắn buồn bực đó là theo như trình độ của nàng thì mèo quào ba chân cũng muốn nhạo báng, vĩnh viễn nàng không rõ ràng loại hoa thảo độc nào có công dụng gì, hình dáng ra sao, nàng nhận biết loạn xạ, đến tột cùng không biết nàng lấy cái gì để đầu độc đây.

“Thật không?” – chúng huynh đệ mặt nghi ngờ, đưa mắt nhìn Đường Hiệu, thật sự sợ cái mạng nhỏ của mình sơ ý một chút sẽ đi đời nhà ma.

Bên môi Đường Hiệu nở nụ cười thâm sâu khó lường, nhẹ gật đầu – “Tin ta đi, các ngươi sẽ cảm thấy nàng bào chế ra độc rất thú vị”

***

“Sư phụ, vì sao mọi người không đến đây, làm sao xem ta bào chế độc được?” – Hình Y Hủy nghe Đường Hiệu nói muốn để nàng tự chế độc, mà không có ai ở bên cạnh, nàng làm sao chế độc, trong lòng vô cùng kích động.

Nguyên nhân rất đơn giản chính là, nàng cái gì cũng không biết!

“Bởi vì ta muốn ngươi tự mình chế độc, nếu ở một bên, ta sợ mình không cẩn thận mà can thiệp” – Đường Hiệu cười đến rất gian tà, nhưng mà nàng không nhìn ra.

Thật ra thì, hắn căn bản muốn chờ đợi nàng đưa ra thành quả. Nếu như biết trước nàng đem phối những dược thảo nào, còn có chuyện gì vui nữa!

“Ồ” – sư phụ nói hình như cũng có lý – “nhưng mà…” – Hình Y Hủy chần chừ nhìn Đường Hiệu

Nàng thật ra cái gì cũng không biết. Nàng hy vọng có hắn làm chung với nàng…suy nghĩ một chút, mấy ngày nay nàng vẫn ở cùng với hắn, giống như càng lúc càng không thể rời hắn.

“Không có nhưng nhị gì hết, ngươi làm tốt lắm, biết không? – Đường Hiệu mỉm cười ôn hòa, vỗ vỗ lên đầu nàng.

“Thật thế không?” – Hình Y Hủy nghe hắn khích lệ, không tự chủ tươi cười.

“Đúng vậy, hơn nữa ngươi phải hạ độc đối tượng, ta không thể ở bên cạnh được, nếu không người đó phát hiện độc của ngươi quá lợi hại, không chịu cho ngươi thử độc thì làm sao?” – Đường Hiệu phát hiện khả năng nói của mình vô cùng tài năng.

“Sư phụ nói rất đúng… sao mà sư phụ tốt như vậy, khích lệ và ca ngợi ta nhiều như vậy!” – Hình Y Hủy nở nụ cười xinh đẹp với Đường Hiệu.

Nàng rõ ràng không giỏi đến như vậy, được sư phụ khen ngợi khiến cho nàng kiêu ngạo.

“Bởi vì ngươi là đồ nhi của ta mà” – Đường Hiệu cẩn thận vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng, phát giác mình càng ngày càng mãnh liệt muốn nàng.

Trước đây hắn không muốn quá thân cận cùng nàng, bởi vì hắn sợ cảm giác của mình sai lầm. Nhưng mỗi ngày trải qua cùng nhau, mặc dù nàng học độc vẫn còn vụng về, hơn nữa càng ngày càng có khuynh hướng kém hơn, nhưng mà hắn phát giác, hắn muốn bảo vệ nàng, muốn yêu thương nàng, ham muốn càng ngày càng mãnh liệt, hoàn toàn không có ngừng lại.

Dần dần, hắn xác định cảm giác của mình, rồi muốn xác định cảm giác của nàng đã đến giai đoạn nào. Hôm qua hỏi nàng, nàng đối việc này vẫn còn lờ lờ mờ mờ, không biết qua một ngày sau, nàng có tiến bộ thêm một chút nào hay không?

Mặc dù việc tốt hình như không phải là dễ dàng…

“Sư phụ thật tốt” – Hình Y Hủy khẽ cười ngọt ngào.

“Hủy nhi, sư phụ hỏi ngươi, ngươi bây giờ đối với sư phụ có cảm giác gì?” – Đường Hiệu bờ môi trôi nổi nụ cười, khẽ hỏi.

“Cảm giác rất tốt nha, sư phụ, người thật tốt” – Hình Y Hủy bên môi tràn ra nụ cười ngây thơ mà xinh đẹp.

“Đó là cảm giác ưa thích sao?” – Đường Hiệu tiếp tục truy hỏi.

Hình Y Hủy kinh ngạc, ánh mắt lóe lên một cái, lộ ra nụ cười cứng ngắc – “Không phải, đồ nhi làm sao có thể thích sự phụ được! Đồ nhi đương nhiên là phải tôn kính sư phụ, kính ngưỡng sư phụ!”

Nàng không muốn thích bất kỳ người nào nữa… chỉ là thích nhiều quá sẽ đau khổ, cơ hồ không được đáp lại, nàng không cần.

Nàng đang trốn tránh. Từ nụ cười giả vờ cứng rắn của nàng mà Đường Hiệu biết nàng đang trốn tránh, vấn đề là, đến tột cùng nàng đang trốn tránh cái gì?

“Tiểu Hủy, sư phụ không phản đối ngươi thích sư phụ” – thậm chí hy vọng nàng yêu thích hắn nhiều hơn nữa.

“Nhưng mà đồ nhi không thể thích sư phụ nha, nếu không bị người khác nói là giữa thầy trò chúng ta có gì mập mờ, ảnh hưởng đến thanh danh của người thì sao?” – Hình Y Hủy khôi phục tự nhiên, cùng hắn cười nói tự nhiên.

“Hủy nhi, vi sư sớm đã không có danh tiếng gì, đến bây giờ ta cũng không để ý người khác nói cái gì, ngươi đại khái có thể yêu thích ta. Dùng ‘tôn kính, kính ngưỡng’, loại tình cảm này đối với ta thật là nặng nề. Ta hy vọng ngươi có thể coi ta như bằng hữu… trên thực tế chúng ta cũng là bằng hữu không phải sao” – Đường Hiệu đáp lại nàng bằng một nụ cười tràn đầy quyến rũ.

“Hả?” – Hình Y Hủy run sợ chốc lát. Nàng đối với người nam nhân này giống như có rất nhiều cảm xúc…không phải chỉ là tình thầy trò.

“Sư phụ, người như vậy hại đồ nhi không biết nên phải như thế nào nha. Rõ ràng người là sư phụ, ta muốn dùng thân phận đồ nhi để đối xử với ngươi nha!” – Hình Y Hủy tay chân luống cuống nói.

“Ngươi xác định ngươi hoàn toàn lấy thân phận đồ nhi mà đối xử với ta?” – Đường Hiệu nhướng chân mày, ánh mắt tinh tường tràn ra hơi thở chất vấn bức người.

Hình Y Hủy bị hắn ngưng mắt nhìn như vậy, suýt nữa không thể nói chuyện. Nàng vô cùng gượng gạo gật đầu – “Dĩ nhiên” – nói xong lộ ra một nụ cười không được tự nhiên.

“Tốt” – Đường Hiệu khẽ kéo môi cười, nhìn thấu nàng không dám mở rộng tim, cũng không muốn vào lúc này gượng ép nàng. Bất quá, chính là hiện tại, hắn sẽ không để cho nàng phong bế lòng mình. Nếu nàng không chịu mở ra, hắn nhất định sẽ dùng hết mọi cách để mở nó ra.

Loading...

Xem tiếp: Chương 5

Loading...