Môn Chủ Đùa Phi Chương 10
Chương trước: Chương 9
CHƯƠNG 10
“Làm ơn, người của Phượng Hoàng cung vì sao lại tới đây?” – huynh đệ Đường môn chứng kiến một đám nữ nhân tới xin thuốc, thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ.
“Chúng ta lần trước giúp các nàng ấy điều chế thuốc tráng dương, cứ nhiên chỉ có thể dùng được ba ngày? Họ có thể mạnh mẽ quá hay không?” – Đường lão cửu vỗ vỗ cái trán.
“Ta nghĩ không ra cách điều chế xuân dược tốt hơn đâu… để các nàng cách ba ngày lại tới cũng không phải là biện pháp!” – Đường lão lục cũng cảm thấy đau đầu như muốn đòi mạng.
“Thật không có biện pháp. Không có biện pháp” – Đường lão bát hết sức lo lắng đi qua đi lại – “Cứ cách ba ngày lại nhìn đến đám nữ nhân sài lang xuất hiện ở nơi này, đôi mắt của ta thật sự sắp mù rồi…các huynh chẳng lẽ không thể điều chế ra thứ xuân dược nào tốt hơn sao?”
“Cách điều chế học được chúng ta đều đem ra hết, nếu muốn điều chế cái mới, chúng ta cũng phải cần nghiên cứu hơn mười ngày nửa tháng, nếu trong thời gian này bị những nữ nhân kia ăn, như vậy cũng được sao?” – Đường lão tam quang mang suy nghĩ đến muốn ói – “Xem ra chỉ có thể đi tìm lão đại…nhưng mà chúng ta đi tìm lão đại có phải là “người lớn dùng việc nhỏ” hay không? Muốn lão đại điều chế xuân dược cho đám nam nhân của các nàng? Không được! Không được” – Đường lão tam lắc đầu, lầm bầm lầu bầu tự phủ định suy nghĩ của mình.
“A, sao chúng ta không đi tìm tiều sư điệt? Ở phương diện xuân dược này nàng tinh thông nhất, chúng ta không ai vượt qua nàng!” – Đường lão thất nhanh trí nhớ đến – “Mỗi người trong chúng ta ai cũng từng thử qua xuân dược của nàng, cũng đã rõ ràng sự lại hại của nàng!”
“Đúng, đúng, đúng!” – Một đám nam nhân hai mắt chợt sáng lên. Bọn họ cứ nhiên quên mất người điều chế xuân dược lợi hại nhất. Tiểu sư điệt của bọn họ, cứu tinh của bọn họ!
Đi tìm nàng là được rồi!
***
“Ta phải đi!” – bị hắn khống chế đến toàn thân vô lực, ngã xuống giường nằm nghỉ ngơi hơn nửa ngày, vất vả lắm mới khôi phục lại hơi sức, Hình Y Hủy vừa nhìn thấy mặt Đường Hiệu, liền không nhịn được hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Thân thể của nàng khuất nhục, không đại biểu ý chí của nàng cũng phải bị hắn gian dâm.
“Nàng phải đi? Nàng cho rằng ta sẽ thả nàng đi sao?” – bờ môi Đường Hiệu hiện lên nụ cười tà khí, vuốt ve hai gò má mềm mại của nàng.
“Chân là ở trên người ta, ta nói đi chính là sẽ đi! Không lẽ ngươi còn muốn trói ta thêm lần nữa sao?” – vừa hỏi đến cái vấn đề này, thấy bờ môi Đường Hiệu hiện lên nụ cười tà khí, nàng đột nhiên giật mình, chuyện đó không phải là không có khả năng.
“Nàng muốn đi như vậy, không cảm thấy mình hẹp hòi sao? Ta chỉ muốn để cho nàng biết động dục là cái tư vị gì thôi, đó chỉ là một trò chơi…Tiểu Hủy, nàng đến tột cùng kháng cự chuyện gì?” – Đường Hiệu bắt đầu đào sâu vào lòng nàng.
“Ta…ta cảm thấy đây không phải là một trò chơi, ta chỉ cảm thấy ngươi làm như vậy rất quá đáng!” – Hình Y Hủy đầu tiên là cắn chặt môi dưới, sau đó là la ầm lên.
“Rất quá đáng sao? Ngươi không phải rất vui thích sao?” – Ánh mắt Đường Hiệu chất vấn hòa với mập mờ.
“Ta…” – Hình Y Hủy trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không thể trả lời. Nàng thật là vô cùng vui thích, hắn nói một chút cũng không sai.
Vấn đề là…
“Đó là phản ứng thân thể, trong lòng ta một chút cũng không cảm thấy vui thích!” – Hình Y Hủy hận hận nói – “Ta ghét cái kiểu giống như vậy!”
“Thật không? Thân thể của nàng cũng nói rõ nàng vui thích, sao lòng lại nói là ghét? Tại sao nàng lại ghét? Ta nghĩ là nàng sợ bị ta nắm trong tay, thậm chí sợ hãi nàng yêu ta, có phải hay không?” – bờ môi Đường Hiệu tràn ra nụ cười hấp dẫn mê người.
Mặt đẹp mềm mại của Hình Y Hủy bất chợt trắng xanh, cả người giống như bị giáng một đòn nghiêm trọng, sững sờ một lúc lâu.
Nàng sợ nàng yêu hắn? Nàng sao phải sợ sẽ yêu hắn? Nàng một chút cũng không sợ…điểm căn bản nhất là nàng không…thương hắn…vì sao sợ? Hình Y Hủy hít một hơi thật sâu, biểu hiện ra bộ dạng không sợ – “Ta mới không sợ, ta bất quá chỉ là tức giận thôi! Ai sợ yêu ngươi chứ! Chuyện này là không có khả năng sẽ xảy ra làm sao ta phải sợ?”
“Nếu như nàng nói không sợ, vậy vì sao phải tức giận? Nàng có thể nghĩ nó chỉ là một trò chơi mà hưởng thụ thật tốt, không phải nàng cũng vui thích sao, ta cũng vui thích như vậy” – Đường Hiệu nói ra một đề nghị khác – “Thậm chí nàng cũng có thể đối với ta như vậy, ta bảo đảm một chút cũng sẽ không để ý”
“Ai muốn đối với ngươi như vậy chứ! Ta mới không muốn như vậy…” – Hình Y Hủy nói đến chỗ này, mặt đẹp không nhịn được ửng hồng – “Đồ biến thái!”
Đường Hiệu một chút cũng không tức giận vì những lời nói của nàng – “Bất quá xem ra nàng phối hợp rất khá, chứng tỏ nàng rất có tư chất đặc biệt về chuyện đó”
“Người nào với ngươi có tư chất đặc biệt chứ?” – Hình Y Hủy căm tức háy mắt với hắn một cái – “Vì không muốn thông đồng làm bậy với ngươi, ta hiện tại quyết định muốn rời khỏi đây”
“Được” – Đường Hiệu gật đầu, thật không ngăn cản nàng – “Nàng muốn đi thì cứ đi” – Hắn chắp tay tiễn người.
“Hả?” – hắn luôn một mực ngăn cản nàng, nhưng mà lần này lại không có, ngược lại nàng ngẩn người – “Ngươi để ta đi?” – nàng kinh ngạc hỏi hắn thêm lần nữa.
“Nàng muốn đi, ta không giữ được, không thể làm gì khác hơn là để nàng đi” – Đường Hiệu nhún nhún vai. Mặt bất đắc dĩ – “Ta nghĩ, nàng tức giận như vậy, không vui vẻ như vậy, cũng không có cách nào thay đổi suy nghĩ của nàng, vậy ta không thể làm gì khác hơn là để nàng tự do”
“Hà? Sao ngươi…” – không chịu kiên trì chứ? Nàng nghĩ hắn cũng phải muốn giữ nàng lại một lát chứ.
“Ta thế nào?” – Đường Hiệu nhíu nhíu lông mày.
“Không có…vậy ta đi!” – Hình Y Hủy ra vẻ muốn thu dọn hành lý, vừa không nhịn được trộm dò xét hắn, nhìn hắn có thể đột nhiên muốn giữ nàng lại hay không?
Thì ra là nàng hy vọng hắn giữ lại nàng? Nàng bị sao vậy?
“Có muốn ta giúp nàng thu dọn hành lý một chút không? Đúng rồi, trong phòng nàng có rất nhiều đồ vật, có muốn ta giúp thu dọn hay không?” – Đường Hiệu biểu hiện bộ dáng nhiệt tình muốn giúp đỡ nàng.
Tại sao khi nghe hắn nói như vậy, lòng nàng cảm thấy ê ẩm, chát chát, đau đau hay sao ấy? Hình Y Hủy cứng đờ, lắc đầu, đối với hắn lộ ra nụ cười không giống cười – “Không cần. Ta có bà vú giúp ta thu dọn hành lý, không phiền đến ngươi”
“Không phiền” – Đường Hiệu vẫn lấy tư thái nhiệt tình đối mặt nàng – “Chúng ta dù gì cũng đã từng là thầy trò, mặc dù nàng không quan tâm ta, nhưng ta vẫn muốn đối xử tốt với nàng!”
Có thật không? vậy vì sao muốn buông tay nàng? Vì sao lại muốn nàng đi? Nàng chỉ là đang nói lẫy thôi mà, thật ra thì nàng cũng không muốn đi một chút nào nha…
Nếu nàng rời khỏi hắn, lúc này rời đi, căn bản nàng cũng không biết sẽ dựa vào ai, có thể đi nơi nào?
“Tự ta thu dọn hành lý là được rồi” – nụ cười Hình Y Hủy vẫn rất khó coi – “Dù sao ta đều phải đi, không phải sao?”
Giữ nàng, giữ nàng, giữ nàng đi! Thẳng đến giờ phút này, nàng rốt cuộc mới nhận rõ, lời hắn nói là sự thật… Nàng đang kháng cự cái gì, đang sợ cái gì, có lẽ nàng… thương hắn …thật sự thương hắn…
“Nàng biết tình cảm ta đối với nàng không phải bởi vì nàng đi hay không đi mà thay đổi” – đôi mắt Đường Hiệu thẳng tắp nhìn nàng chăm chăm, nhìn thấu nỗi thống khổ của nàng – “Tiểu Hủy, nàng hiểu ý ta chứ?”
“Ta chỉ biết, ta phải đi” – Hình Y Hủy dung nhan xinh đẹp phàn nàn, không thể hoàn toàn buông lỏng mình.
“Tiểu Hủy…” – Đường Hiệu muốn nói thêm gì với nàng, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng gõ cửa khẩn cấp.
“A, có người gõ cửa…ta đi mở cửa” – như nhặt được đại xá, Hình Y Hủy vui mừng hớn hở bỏ lại hành lý, đi ra mở cửa, trong lòng rất cảm tạ người nào đó đã tới giải vây giúp nàng!
Nàng không muốn đi…nàng hiện tại mới phát hiện nàng một chút cũng không muốn rời đi, có thể kéo được khắc nào hay khắc đó!
“Tiểu sư điệt!”
Hình Y Hủy mới vừa mở cửa, ghé vào là khoảng mười cái đầu của đám sư thúc.
“Các người muốn gì?” – Hình Y Hủy nháy mắt, ánh mắt tò mò và vô cùng cảm kích nhìn lướt qua một đám sư thúc.
“Ách, thật xin lỗi, có thể mượn người của huynh một chút hay không?” – Đường gia huynh đệ hỏi người đứng sau lưng Hình Y Hủy, Đường Hiệu.
Đường Hiệu nhếch môi khẽ cười – “Nếu là muốn mượn nàng,…có thể nên hỏi nàng trước là muốn hay không để các đệ mượn, bởi vì nàng muốn rời khỏi Đường Môn, sau này cũng không thuộc sự quản lý của ta” – Hắn buông tay.
“Hả?” – Đường gia huynh đệ nhất tề lộ ra vẻ hoảng sợ – “Tại sao muốn rời đi? Có thể xin ngươi đừng đi hay không? Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi!”
“Hả?” – Mặc dù Hình Y Hủy rất muốn lập tức gật đầu nói được, nhưng căn cứ vào việc tự ái, không khỏi dè dặt, nàng nghĩ muốn làm ra vẻ buồn bực – “Tại sao muốn ta đừng đi?”
“Ngươi nhất định phải đi sao? Tại sao nhất định phải đi?” – Huynh đệ Đường gia lại có thể lộ ra ánh mắt đáng yêu như vậy cầu khẩn nàng – “Tiều sư điệt, cầu xin ngươi! Chuyện này chỉ có ngươi mới có khả năng giúp chúng ta giải quyết, nếu như ngươi không giúp, chúng ta cũng không sẽ tìm ai nữa…”
“Có chuyện gì mà các người không thể giải quyết được chứ? Sao lại muốn tìm ta giải quyết?” – Hình Y Hủy bị mấy người đứng ở cửa làm cho không hiểu.
Có chuyện quan trọng gì mà chỉ có nàng mới có thể giải quyết chứ, cũng bởi vì chuyện đó mà giữ nàng lại sao?
“Cầu xin ngươi phối một chút xuân dược đi!” – một đám Đường gia huynh đệ nhìn nàng, chỉ kém chưa dập đầu quỳ xuống xin nàng.
“Xuân dược? Ta không làm đâu!” – phản ứng đầu tiên của Hình Y Hủy là không biết làm sao – “Ta không biết phối xuân dược, vì sao lại phối xuân dược làm gì?”
“Ngươi thật đã phối rất nhiều xuân dược…cần chúng ta nhắc lại sao?” – Đường Hiệu ở một bên phát ra tiếng chính nghĩa, đánh thức nàng còn đang trong ngàn dặm mù sương.
“Ta…” – mặt đẹp Hình Y Hủy đột nhiên đỏ lên.
Ánh, hình như lời Đường Hiệu nói không sai, nàng thật không cẩn thận có phối ra xuân dược, không cẩn thận đến chính nàng cũng quên cách điều chế.
“Tiểu sư điệt, cầu xin ngươi, chỉ có ngươi mới có thể giải quyết khó khăn giúp chúng ta lần này mà thôi!” – ánh mắt một đám huynh đệ Đường gia còn thêm “không ngươi thì còn ai’ nhìn nàng.
“Ách,… nhưng mà ta mấy lần không cẩn thận điều chế ra xuân dược, trên thực tế, căn bản cũng không biết phối xuân dược mà!” – Hình Y Hủy lúng túng nói.
“Không cẩn thận cũng có thể làm tốt như vậy, nếu như ngươi thật tâm muốn phối, ta nghĩ lão đại cũng sẽ bị ngươi giết chết đi!” – một đám huynh đệ rót canh mê cho nàng uống, đột nhiên phát hiện hình như nói vậy hơi quá – “Ách…lão đại, nàng c鮠thận, huynh có thể yên tâm, không cần lo lắng…” – nói được lời cuối này, giống như không sai lắm.
Đường Hiệu khoát khoát tay, vẻ mặt bất đắc dĩ – “Bị nàng giất chết ta cũng rất cao hứng. nhưng, nàng hình như cũng không thèm để ý đến ta”.
“Ta đâu…” – Hình Y hủy suýt nữa bật thốt câu nàng “nào có không thèm để ý hắn”, nhưng lời nói đến khóe miệng đã mau bị nuốt xuống cổ họng – “Ta muốn nói, ta đâu có lợi hại đến như thế! Bất quá nếu các ngươi muốn ta giúp một tay, dĩ nhiên ta rất nguyện ý”.
“Ngươi nói, ngươi nguyện ý ở lại sao? Nhưng mà bọn họ sẽ luôn luôn tới đây, cho nên ngươi phải ở lại đây một thời gian hơi lâu đó…” – huynh đệ Đường gia lo âu nhìn nàng, sợ nàng lắc đầu nói không bàn tiếp.
“Vậy sao? Nhưng mà…” – ngoài mặt Hình Y Hủy giả bộ vẻ ước gì được rời đi, nhưng mà trong lòng lại hô ta vạn tuế.
“Làm ơn mà…” – một đám huynh đệ lại lộ ra ánh mắt hy vọng với nàng – “Đến lúc đó lại nói sao! Thực sự chỉ có ngươi mới có thể giúp chúng ta!…”
“Được rồi!” – Hình Y Hủy bắt tay như tráng sĩ, còn khí thế nói, hoàn toàn quên còn có Đường Hiệu người này so với nàng còn lợi hại hơn gấp ngàn lần.
“Hay quá!” – huynh đệ Đường gia cao hứng xém chút là nhảy cẫng lễn, chỉ kém không có đốt pháo ăn mừng, đốt lửa ăn mừng một phen. Nếu không phải Đường Hiệu đang ở trước mặt bọn họ, có lẽ bọn họ còn đem Hình Y Hủy ôm lấy một cái.
Mà còn lại Hình Y Hủy âm thầm cao hứng, vô vàn cảm ơn những Trình Giảo Kim giữa đường ngăn trở này.
Nàng thật không muốn đi nha…
Sự thật chứng minh, Hình Y Hủy xác thực có tiềm năng trở thành đại sư xuân dược. Mấy nữ nhân của Phượng Hoàng cung bởi vì được nàng điều chế xuân dược mà vô cùng thỏa mãn, thiếu chút nữa xem nàng như thần mà mời về cung để thờ phụng luôn.
Sau khi điều phối thành công xuân dược, Hình Y Hủy thởào nhẹ nhõm, bởi vì đại biểu nàng có thể dựa vào việc này mà ở lại, không cần suy nghĩ trước đây nàng đã từng nói là phải rời đi.
Tuy rằng như thế, nhưng mà thái độ Đường Hiệu không giống lúc trước. Sau này hắn cũng chưa có chạm qua nàng, chỉ lấy lễ mà đối với nàng.
Thật ra lúc trước thì cũng là do nàng muốn, nhưng mà nàng phát hiện bây giờ mình một chút cũng không muốn cùng hắn giữ quan hệ như vậy. Nàng muốn hắn ôm nàng, dụ dỗ nàng, lấy cái loại ánh mắt khí phách độc chiếm mà nhìn nàng…nàng muốn…hắn yêu nàng.
Rốt cuộc nàng đã nhận ra trái tim mình. Nàng thương hắn, nhưng nàng không dám nhìn thẳng sự thật, cũng không dám thổ lộ với hắn.
Ngay giờ phút này, nàng chỉ có thể hèn nhát mà ngồi ở chỗ này nghĩ là nàng thương hắn, cũng không dám nhảy thêm một bước nào nữa.
Nàng sợ, thật sự sợ…kinh nghiệm tuổi thơ và tình cảnh hôm nay trùng trùng hiện lên. Nàng thực sự sợ, lúc nàng thừa nhận mình yêu hắn, hắn sẽ quay lưng rời đi, không để ý đến nàng. Nàng thực lo lắng, ngộ nhỡ mình nói yêu, hắn chẳng thèm ngó ngàng tới nàng nữa…
Nhưng mà, hiện tại nàng không nói gì cũng không làm gì, chuyện này có thể gây nên việc gì hay không? Quan hệ hai người có vì nguyên nhân này mà trở nên hoàn mỹ hơn được không?
Nàng thật vẫn phải tiếp tục cứ như vậy sao?
Mà hắn bây giờ lấy lễ mà tiếp nàng, còn yêu nàng sao?
Lúc Hình Y Hủy hoang mang giãy giụa suy nghĩ, không biết nên làm thế nào để đối mặt với tình huống này, Đường Hiệu thật ra cũng đang trộm nhìn xem xét nàng.
Đối với nàng tao nhã lễ độ, thật ra là hắn sử dụng chiêu cuối cùng. Bởi vì hắn nhìn thấu biến chuyển tình cảm của nàng, cho nên mới áp dụng chiêu này đối với nàng.
Hắn cũng phát giác, chiêu này đối với nàng quả đúng hữu dụng. Dĩ nhiên, sau khi dùng những chiêu mãnh liệt, không cảnh tỉnh nàng, nàng còn không chịu tỉnh táo lại.
Cho nên, hắn triệu tập tất cả huynh đệ Đường gia và Hình Y Hủy đến phòng khách Đường Môn nghị sự.
“Ta nghĩ chuyện này cứ tiếp tục như vậy hẳn không phải là biện pháp” – mặt Đường Hiệu nghiêm túc nhìn tất cả mọi người, nói về chuyện huynh đệ Đường gia nhờ Hình Y Hủy điều chế xuân dược.
“Hả?” – Hình Y Hủy chớp chớp đôi mắt sáng, trong đầu xoay chuyển trăm loại suy nghĩ. Hắn muốn nói gì? Hắn sẽ nối lại tình xưa với nàng sao?
“Hình cô nương” – Đường Hiệu thậm chí ngay cả gọi nàng cũng lạnh nhạt không thôi – “cô nương không phải rất muốn rời khỏi đây sao? Các sư đệ không chút tiến bộ của ta ngăn cản cô nương, thật là ngại”.
“Gì?” – Hình Y Hủy thân thể xinh đẹp đột nhiên chuyển một cái. Nghe hắn nói như vậy, tựa hồ như… hắn không phải là muốn nàng đi chứ?
Nàng không muốn đi mà!…
Trải qua thời gian này, nàng mới rõ ràng ý thức được, coi như chỉ nhìn hắn như vậy, cũng là một loại hạnh phúc…
“Không cần ngại, ta có thể giúp đỡ mọi người” – Hình Y Hủy miễn cưỡng nở nụ cười – “Ta có thể ở đây thêm một thời gian nữa, không sao cả”.
“Không được, không được” – trong lòng Đường Hiệu cười thầm, ngoài mặt mãnh liệt lắc đầu – “Hình cô nương, có thề đối với chúng tôi hữu tình, chúng tôi đây không thể đối với cô nương vô nghĩa được. Các người nói có đúng không?” – Hắn đem tầm mắt chuyển sang đám huynh đệ.
“Dạ, dạ, dạ” – lão đại Đường gia đã nói như vậy, thân là sư đệ, bọn họ nào dám cãi lời! Mọi người liền vội vàng gật đầu.
“Hả?” – Hình Y Hủy chấn động một cái. Bọn họ nói vậy là ý gì?
“Mặc dù chuyện điều chế xuân dược này ta cũng không có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng không kém. Mặc dù bọn họ không muốn ta nhúng tay, nhưng thân là môn chủ, há có thể ngồi yên không để ý! Hình cô nương, tình cảm thầy trò chúng ta đã chấm dứt, cô nương không cần vì Đường Môn chúng tôi mà uất ức ở lại chỗ này, cô nương mau đi tìm hạnh phúc của chính mình đi!”
“Hả?” – Hình Y Hủy nghe vậy, trước mắt bỗng dưng tối sầm, xém chút bất tỉnh.
Hắn không cần nàng! Hắn muốn nàng đi… Hắn không cần nàng! Hắn muốn nàng đi…Hắn không cần nàng! Hắn muốn nàng đi… Hắn không cần nàng!… Hắn không cần nàng!… Hắn không cần nàng!… – “Được” – Hình Y Hủy cắn chặt môi dưới, giả bộ kiên cường gật đầu – “Bọn ta sẽ trở về thu dọn hành lý, sẽ mang bà vú rời đi. Cảm ơn môn chủ thời gian qua đã quan tâm, cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm chăm sóc, tiểu nữ vô cùng cảm kích”
Nàng hết sức lễ phép hành lễ với mọi người, thân thể mềm mại bắt đầu lảo đảo muốn ngã. Nàng không muốn rời khỏi hắn mà đi!
Nàng còn chưa nói ra câu nói quan trọng kia, sao có thể đi? Hắn vì sao muốn nàng đi?
Không, không, không…
“Lão đại, tiểu sư điệt…” – Đường Thập nhất thời chưa đổi được cách xưng hô, o o mà xông vào – “Lão đại, Hình cô nương té bất tỉnh!”
“Sao?” – bên môi Đường Hiệu thế nhưng nâng lên nụ cười nhàn nhạt – “Vừa mới trở về đã ngã bất tỉnh? Vậy liều thuốc lần này quả nhiên rất mạnh”
“Thuốc? Lão đại? Huynh cho nàng uống thuốc gì?” – trong đầu Đường Thập như ruộng cần tưới nước nhìn chằm chằm Đường Hiệu.
“Tâm dược” – Đường Hiệu cất bước hướng cửa đi ra.
“Tâm dược? là thuốc gì? Lão đại huynh còn chưa nói với đệ! Lão đại!” – Đường Thập hấp tấp đi theo sau lưng Đường Hiệu, nhưng thủy chung không đuổi kịp người xem ra như nhàn nhã, nhưng thực tế như đang bay kia.
Cuối cùng vẫn không đuổi kịp, Đường Thập căm giận bất bình nói lãm nhảm – “Nếu muốn đuổi người ta đi, vậy hạ độc người ta làm chi? Sau khi hạ độc còn đi quan tâm nàng? Lão đại rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?”
Xem ra, trong hồ lô Đường Hiệu đến tột cùng là chứa thuốc gì, cũng chỉ có Đường Hiệu mới biết được!
***
“Không cần! không nên đuổi ta đi…”
Những lời nói trước khi té xỉu, không ngừng lưu chuyển trong mộng của Hình Y Hủy, tụ thành một cỗ áp lực lớn đánh úp nàng.
Đôi tay nàng trên không quơ múa, cấp tốc lo lắng tìm kiếm thân thể dựa vào, cho đến khi nắm giữ một cỗ nhiệt ấm áp, rốt cuộc nắm thật chặt, không chịu buông ra.
“Không nên đuổi muội đi… Muội yêu huynh! Không nên đuổi muội đi…”
Cả người Hình Y Hủy dựa vào cỗ nhiệt ấm áp, cơ thể nàng nhanh chóng được nguồn nhiệt ấm áp làm cho nước mắt tuôn ra, thành chuỗi lệ làm nàng mở ra đôi mắt xinh đẹp, tròn sáng, nhưng đôi mắt như không nơi nương tựa mơ màng không tập trung nhìn về phía trước.
“Sư phụ…” – hai mắt rốt cuộc tập trung được, Hình Y Hủy hai mắt đen đầy lệ mở lớn hơn – “Huynh?”
“Là huynh” – Đường Hiệu nở một nụ cười dịu dàng với nàng.
“Huynh…” – Đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng nghĩ rằng mình nhìn thấy toàn bộ đều là ảo giác – “Huynh không phải muốn muội đi sao?”
“Muội không phải rất muốn đi sao?” – nụ cười bên môi Đường Hiệu sâu hơn, đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, trong mắt hàm chứa vô số dịu dàng.
“Huynh…” – Hình Y Hủy như muốn nói gì, lại bị đôi mắt thâm tình vô hạn của hắn hắn ngăn cản.
Nhín dáng vẻ hắn giống như không muốn nàng rời đi vậy?
“Huynh thế nào?” – Đường Hiệu khẽ cười, thâm tình cười ra tiếng.
“Huynh…muội…” – Hình Y Hủy ngập ngừng, chần chừ hồi lâu, rốt cuộc nói ra suy nghĩ trong lòng – “Huynh mới rồi có nghe được lời muội nói gì không?”
Nàng hoàn toàn nhớ mình mới vừa rồi nói câu gì.
“Có” – Đường Hiệu khẽ gật đầu, lấy nụ cười vô cùng hấp dẫn đáp lại nàng.
“Vậy…” – Hình Y Hủy nặng nề hít một hơi – “Những lời đó đều là thật” – mặt nàng đỏ bừng, lấy dũng khí nói – “Muội thật sự vô cùng yêu huynh…”
Nàng mở lớn mắt, ánh mắt chờ đợi, nháy cũng không nháy, chằm chằm nhìn hắn, trong lòng vô số sợ hãi cùng sợ hãi, nhưng mà vô luận như thế nào cũng muốn đợi hắn trả lời.
Nàng không thể rụt rè nữa. Ngày trước nàng cứ rụt rè như thể sợ chết, nếu tiếp tục kháng cự nữa, nàng vĩnh viễn sẽ không chiếm được yêu.
“Huynh biết rõ” – Đường Hiệu dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng
“Cho nên huynh đừng đuổi muội đi, muội không muốn rời khỏi huynh đâu” – rốt cuộc Hình Y Hủy một hơi đem hết lời muốn biểu đạt nói ra, sau khi nói xong, trái tim nhảy thật nhanh, vừa mong đợi không bị tổn thương lần nữa.
“Huynh chờ những lời này của muội từ rất lâu rồi” – Đường Hiệu ôn tồn tỉ mỉ sờ gương mặt xinh đẹp của nàng, xác định mặt nàng càng lúc càng đỏ – “Muội biết không?”
“Hử…” – Hình Y Hủy mở to mắt nhìn, mắt đẹp không có tiền đồ lần nữa nhẹ nhàng tràn đầy hơi nước – “Muội…muội…”
Xem ra, hắn cũng thích nàng, hơn nữa, vẫn một mực chờ nàng…
“Muội làm sao vậy?” – Đường Hiệu nhìn nước mắt đang cấp tợ gia tăng kia, gấp gáp an ủi – “Đừng khóc! Tiểu Hủy, đừng khóc!…”
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi…” – Hình Y Hủy đem mặt chôn thật sâu trong ngực hắn, kích động khóc thút thít một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng nhìn hắn – “Bởi vì lúc còn nhỏ bị cự tuyệt, làm uội bị tổn thương, không biết bắt đầu từ lúc nào, muội không muốn yêu, cũng không muốn tiếp nhận yêu, bởi vì muội lại sợ sẽ bị tổn thương, nhưng không phát hiện được, sợ hãi bị tổn thương lại lớn hơn khát vọng yêu, cho nên muội căn bản không thể yêu, cũng không có cách tiếp nhận yêu…vì vậy mới tổn thương đến huynh, không ngừng trốn tránh tình cảm của huynh…cho đến khi huynh thay đổi, muội mới giật mình, huynh là người muội muốn, mà muội lại thương tổn huynh như vậy, tự mình tổn thương…muội không nên nhưvậy, muội muốn huynh! Muội muốn yêu…”
“Huynh yêu muội…” – Đường Hiệu bên môi phím nụ cười say lòng người – “Muội có cả đời thử luyện yêu với huynh, mà huynh cả đời cũng sẽ không ruồng bỏ muội. Muội nói, như vậy đủ chưa?”
“Đủ, đủ! Quá đủ rồi…” – Hình Y Hủy vừa khóc vừa cười, mãnh liệt gật đầu – “Cả đời này muội sẽ đều dựa vào huynh, coi như huynh muốn trốn, muội cũng sẽ không bỏ qua huynh đâu!”
***
Xem tiếp: Kết Thúc