Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Môn Chủ Đùa Phi Chương 8

Chương trước: Chương 7



CHƯƠNG 8

“Môn chủ, đường đột đến tìm môn chủ, thật ngại” – lo lắng cho Hình Y Hủy, vú Ngô chạy tìm Đường Hiệu.

“Là vì tiểu Hủy sao?” – Đường Hiệu khẽ mỉm cười – “Đừng khách sáo” – hắn tôn kính mà nói với vú Ngô.

“Đúng vậy” – vú Ngô dùng sức gật đầu một cái – “thừa dịp con bé đang vội vàng đi phối độc, mà môn chủ cũng không đến xem qua con bé, nên tôi vội vàng đến đây tìm người… Môn chủ, người không ngại cùng tôi nói một vài chuyện chứ?”

“Vấn đề về tiểu Hủy, ta đều không ngại” – Đây là người đã nuôi nàng lớn lên, hắn cảm tạ còn không kịp, làm sao có thể cự tuyệt?

“Tốt lắm” – vú Ngô nghe được câu trả lời của hắn như vậy, lộ ra nụ cười – “Môn chủ, ngươi thích Hủy Nhi chứ?”

“Ta đối với nàng không chỉ nói là thích mà thôi” – Đường Hiệu khẽ cười, tròng mắt đen đối với Hình Y Hủy yêu thương.

“Ta biết ngay là vậy mà” – vú Ngô nhìn thấy rất rõ ràng – “chỉ là Hủy nhi còn bé…” Bà nghĩ đến tình trạng Hình Y Hủy, không nhịn được thở dài một cái.

“Nàng đang trốn tránh tình cảm, phải hay không?” – Đường Hiệu là người thông minh, vú Ngô mới thở dài, Đường Hiệu đã biết bà muốn nói gì.

“Đúng, đúng, đúng, ta muốn nói chính là điều này” – vú Ngô vội vàng gật đầu – “Môn chủ, thật ra con bé không phải là người như vậy, là do lão gia nói chuyện với con bé quá ít, thiếu quan tâm yêu chiều, con bé mới biến thành bộ dạng này…thật ra thì lão gia cũng rất yêu thương nàng, chỉ là dùng phương pháp lỗi thời… hơn nữa thiếu gia và phu nhân cũng không ủng hộ con bé, muốn con bé phải gả cho hoàng thượng, sau sự kiện đó, nó trở nên suy sụp”

“Ta có thể tưởng tượng được” – Đường Hiệu khẽ mở môi mỉm cười.

“Môn chủ, nếu ngài thật lòng yêu thương con bé, ngài có thể giúp con bé hay không? Đem con bé đi, để con bé cảm nhận được vui vẻ thật sự… Ngài cũng biết, đối với chuyện báo thù hoàng thượng, căn bản không giúp gì được con bé” – vú Ngô nặng nề nói.

“Ta biết rồi, ta sẽ không để nàng luôn khóa chặt tim mình, trốn tránh tình cảm” – Đường Hiệu tròng mắt đen láy – “Nàng là nữ nhân ta muốn, ta làm sao có thể để nàng trốn tránh? Người yên tâm, nàng có muốn trốn cũng không trốn được lâu”

***

“Tiểu sư điệt…không, phải gọi là chị dâu…” – Đường lão tam vừa thấy Hình Y Hủy, lập tức vứt cho nàng nụ cười mập mờ.

“Cái gì mà chị dâu?” – Hình Y Hủy vừa nghe mặt liền biến sắc.

Nàng hiện tại dĩ nhiên rất rõ ràng, nàng và Đường Hiệu xảy ra chuyện gì, mặc dù nàng và hắn đã có quan hệ như vợ chồng, thế nhưng điều đó không có nghĩa nàng là vợ của hắn nha! Người này đầu óc sao lại cổ hũ như vậy chứ?

“Nàng không phải đã cùng môn chủ…vậy ta đương nhiên phải đổi lại xưng hô là chị dâu rồi”- Đường lão tam vẫn chưa phát hiện sắc mặt Hình Y Hủy khó coi, cứ đắm chìm mà nghĩ chúc hai người đẹp đôi thiên thành.

“Ta theo hắn nhưng mà không nghĩ sẽ gả cho hắn!” – Hình Y Hủy khẽ tức giận liếc Đường lão tam một cái – “Ngươi cứ gọi ta là tiểu sư điệt đi, ta không muốn đột nhiên lại có danh hiệu lớn như vậy!”

“Hả?” – Đường lão tam sững sờ tại chỗ – “Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết” – Hình Y Hủy lộ ra nụ cười ‘không có gì tốt để nói’ – “Sư thúc, không phải là do người thấy ta già nên mới gọi ta là chị dâu chứ? Đại biểu là người còn trẻ sao?” – nàng lộ ra nụ cười như nhìn thấu tất cả, quyết định thoải mái hóa giải chuyện này.

“Làm gì có…” – Đường lão tam dĩ nhiên trịnh trọng phủ nhận – “ta vừa rồi không phải nghĩ như thế, làm sao sẽ già đi chứ?”

“Sư thúc, người thật sự không sợ già sao?” – hắc hắc, tiêu điểm vấn đề thành công được dời đi, nàng không muốn bội phục tài trí thông minh của nàng cũng không được!

“Đương nhiên là thật. Còn có giả sao?” – chị dâu nhỏ này sao làm khó như vậy làm chi a? Xem ra lão đại chinh phục được nàng thật đúng là quá lợi hại.

Bất quá xem qua dáng vẻ nàng hình như không đồng ý? Chuyện gì xảy ra đây?

“Ta nào biết người nói thật hay là giả chứ?” – Hình Y Hủy đảo đảo tròng mắt – “A, ta biết rồi! Ta sẽ phối độc làm tóc của người biến thành màu trắng, như vậy sẽ biết được người có để ý hay không!”

“Này này này…” – Đường lão tam vội vàng hô lên – “chị dâu nhỏ…ngươi, ngươi…”

“Còn gọi ta là chị dâu nhỏ? Xem ra thật để ý tuổi trẻ rồi…lần này không đem tóc ngươi biến thành màu trắng không thể được” – Hình Y Hủy đem lo lắng trong lòng biến thành việc chỉnh người, suy nghĩ đều tràn cả ra ngoài.

“Này, này, này!”

Thật may là hắn còn biết làm như thế nào biến tóc thành đen, bằng không thật là bị nàng làm cho loạn, biến hắn như già thêm hai, ba mươi tuổi, như vậy cũng được sao?

“Nàng đang tính phối độc gì để hầu hạ sư thúc nàng vậy?” – Đường Hiệu sau khi nói chuyện xong với vú Ngô, chạy tới thân thiết hỏi – “Lão tam, sắc mặt ngươi thật sự rất khó coi”

“Không có gì, chỉ là tính phối độc biến tóc hắn thành màu trắng mà thôi, là do sư thúc quá khẩn trương” – Hình Y Hủy thoải mái nói.

“Ách…tóc của ta có phải đã biến trắng rồi hay không?” – Đường lão tam cảm thấy bụng dưới bắt đầu nóng sốt lên. Theo kinh nghiệm của hắn, ăn loại thuốc như vậy không thể nào có cái loại cảm giác này nha!

“Còn chưa có…yên tâm, huống chi nếu như biến trắng rồi, người có thể đem nó biến trở lại màu đen, không phải sao?” – Hình Y Hủy ngược lại một chút cũng không lo lắng, chỉ chuyên tâm chờ đợi dược hiệu phát tác.

“Phải nha…” – thế nào bụng dưới càng lúc càng nóng, giống như là có một đóm lửa đốt? không phải chị dâu nhỏ muốn chỉnh hắn chứ?

“Chị dâu nhỏ, ta hỏi ngươi, có phải ngươi phối độc đem tóc của ta biến thành trắng đúng không?” – Đường lão tam quyết định xác nhận lại.

“Đương nhiên nha!” – bất quá khả năng nàng đem dược thảo làm cho hỗn độn lớn hơn.

“Lần trước ngươi cũng cho lão nhị thuốc là muốn làm hắn bị tiêu chảy phải không?” – Đường lão tam cần phải đem chuyện không thể này làm cho rõ ràng.

Bởi vì dục vọng của hắn càng ngày càng mãnh liệt, cảm giác giống như ăn phải xuân dược…

“Thật mà! Chỉ là không biết vì sao, ta phối độc tiêu chảy lại biến thành xuân dược… điều này thật sự làm khó cho người ta, nghĩ mãi không biết vì sao nữa” – Hình Y Hủy cau chân mày thật chặt, nghĩ thế nào cũng không ra.

“Trời ạ…lão đại, ta cáo lui trước, ta đoán có thể nàng đã phối sai độc!” – hơn nữa còn phối thành xuân dược!

“Này, này, này, ta còn chưa có nhìn thấy tóc của ngươi biến thành màu trắng mà, làm sao lại chạy mất?” – Hình Y Hủy dĩ nhiên không cho hắn đi.

“Ngươi không thể nhìn thấy đầu ta biến thành trắng được đâu!” – Đường lão tam mặt đỏ, xem ra vô cùng cần phát tiết – “Ta thật sự muốn rồi, không đi thì xong rồi…”

“Này, này, này!” – Hình Y Hủy đang muốn kéo hắn, liền bị Đường Hiệu cản lại.

“Tiểu Hủy, nàng thật sự xác định phối độc làm đầu hắn biến thành trắng?” – Đường Hiệu mặc dù ngoài miệng là hỏi như thế, trong lòng lại rất rõ ràng, nữ nhân bảo bối của hắn bày cái quạ đen gì đi.

Trên đời này thật có chuyện trùng hợp như vậy sao? Nếu không phải biết tư chất phương diện nhận thức độc của nàng hồ đồ ngu ngơ, hắn thật muốn nghĩ rằng nàng là cố ý.

“Thật mà! Ai bảo hắn cứ gọi ta…” – nghĩ đến hai chữ ‘chị dâu’, ánh mắt Hình Y Hủy lóe lên một cái, ngay sau đó tự động im bặt – “Không có,…ai biểu hắn nói không sợ già, ta liền muốn nghĩ biện pháp làm cho hắn già một chút, để hắn phục một chút!”

“Tốt! vậy nàng đem độc phối được, lấy ra đây cho ta xem” – Đường Hiệu mở miệng yêu cầu.

Hình Y Hủy đi nhanh về lấy độc dược do nàng phối đưa cho Đường Hiệu giám định.

“Tiểu Hủy, nàng biết nàng phối ra thứ gì hay không?” – Đường Hiệu bờ môi nở nụ cười nhàn nhạt. Quả nhiên không ngoài dự đoán, đúng là xuân dược!

Nhìn nụ cười mập mờ của hắn như vậy. Trực giác Hình Y Hủy khác thường, ấp a ấp úng nói – “Sẽ không phải là xuân dược nữa chứ?”

“Không sai, nàng lại phối được xuân dược!” – Đường Hiệu nặng nề gật đầu, xác nhận suy đoán sợ hãi của nàng.

“Vì sao? Ta rõ ràng không muốn phối xuân dược, tại sao tùy tiện phối, cũng biến thành xuân dược vậy?” – Hình Y Hủy trăm mối ngổn ngang không cách giải quyết.

“Ta cũng không biết” – có lẽ phải nói, nàng thật có tiềm lực phối xuân dược!

“Sư phụ, cầu xin người, dạy ta đi! Ta muốn phối độc để độc chết hoàng thượng, không phải muốn học cách phối xuân dược…” – Hình Y Hủy không tự chủ nắm ống tay áo hắn kéo kéo, khổ khổ cầu khẩn.

“Nhưng mà ta muốn dạy nàng cũng không thể” – Đường Hiệu bắt đầu tránh né đề tài. Hắn đã sớm bỏ qua ý niệm đem khối gỗ mục biến thành gỗ thượng đẳng – “nàng bây giờ chỉ có thể theo chữ ‘không ngừng luyện tập kinh nghiệm’”

“Là vậy sao?” – Hình Y Hủy kinh ngạc nhướng cao chân mày.

“Đúng vậy. Nàng có thể phối ra được xuân dược như vậy, cũng có thể nói rất đáng quý!” – Đường Hiệu còn ca ngợi nàng.

“Hả…thật sao?” – Hình Y Hủy nghĩ như thế nào cũng cảm thấy phương diện phối độc này có thể nói là vứt đi, không thể nào là cái chuyện làm cho người ta kiêu ngạo được! Huống chi nàng còn đánh bậy đánh bạ bào chế ra được!

“Thật nha! Bên ngoài sợ còn rất nhiều người khao khát cầu xin” – Đường Hiệu bờ môi lộ ra nụ cười – “Đợi một thời gian sau, nàng nhất định sẽ rất lợi hại đó!” – Nói xong còn không quên cưng chiều xoa xoa đầu nàng.

“À…” – bàn tay ấm áp của hắn truyền đến bảo đảm, không khỏi làm nàng an lòng, cũng tự nhiên sinh ra tự tin.

Nàng căn bản không nghĩ đến, hắn ca ngợi nàng một đống như thế thật ra là muốn trốn tránh ác mộng dạy nàng mà thôi.

***

Quái lạ!

Nàng sống mấy chục năm, trừ bỏ lúc còn bé ngây ngốc không hiểu được phụ thân che dấu tình cảm với mình mà nửa đêm ngủ không ngon, cũng không có không thể ngủ được như bây giờ.

Tại sao tối nay cứ lăn qua lộn lại lâu như vậy, vô luận như thế nào cũng không nhắm mắt được? Trong đầu chỉ nghĩ đến nhiệt độ cơ thể quen thuộc…

Kỳ quái, làm sao nàng có thể tưởng nhớ đến hắn chứ? Nàng nhất định là mê sảng…bởi vì ôm hắn quá lâu, kết quả trở lại phòng mình ngủ, nhất thời không thể ngủ được. Không, không được, nàng nhất định phải bắt buộc mình ngủ.

Lại quay qua, trở lại mấy canh giờ, đôi mắt đẹp của Hình Y Hủy vẫn mở tròn tròn thật to, rõ ràng mệt mỏi gần chết, cũng không có biện pháp nhắm mắt ngủ.

Quên đi, không ngủ được, vậy dứt khoát không cần ngủ nữa! Nàng quyết định đi ra ngoài tản bộ, hứng một chút gió đêm, xem thử có thể dỗ được giấc ngủ không?

Vốn là chỉ đi ra ngoài tản bộ, tìm kiếm một chút cơn buồn ngủ, nhưng mà hai chân nàng không biết vì sao giống như nam châm hút, không tự chủ mà hướng phòng Đường Hiệu đi tới.

Đi tới bên ngoài phòng hắn nàng mới phát hiện, hắn đã tắt đèn.

Vì sao có thể hại nàng không ngủ được, còn hắn lại an ổn ngủ? Không công bằng! Nàng nhất định phải nghĩ cách đánh thức hắn nàng mới cam tâm!

Được rồi, nàng quyết định lặng lẽ đi vào, sau đó, ghé vào lỗ tai hắn hô to ‘cháy nhà rồi’, để xem hắn có sợ tới mức hỗn loạn hay không.

Đôi môi mềm mại lộ ra nụ cười đắc ý, Hình Y Hủy vươn tay đẩy cửa phòng ra, đang muốn đi vào trong, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen, nàng sợ tới mức hét lớn lên một tiếng, chân lập tức vướng vào bậc cửa trượt té ngã. Đang lúc nàng nghĩ rằng lần này mình nhất định sẽ ngã như chó ăn phân, không nghĩ được lại rơi vào một lồng ngực quen thuộc.

“Là ngươi?” – mắt đen nhẹ nhàng thích ứng với bóng đêm trong phòng, nàng phát hiện bóng đen vừa rồi không phải ai khác, chính là hắn – “Ngươi nửa đêm không lo ngủ, lại giả quỷ đi dọa người sao?” – nàng nổi giận khiển trách, quan sát người trước mặt đang mỉm cười lộ ra hai hàm răng trắng, Đường Hiệu

“Cô nương, nửa đêm không ngủ, giả quỷ dọa người hình như là nàng đi?” – Đường Hiệu nghiêng đầu dò xét nàng, quyết định đem trách nhiệm phân rõ ràng.

“Ta…ta nào có?” – Hình Y Hủy miệng so với vịt con còn cứng hơn vạn lần.

“Không có? Cô nương, nàng đây không phải đang trợn mắt nối dối hay sao? Ta đang ngủ, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng bước chân lén lén lú lút của quỷ, sau đó cửa phòng ta bị đẩy ra, còn là một người nữ quỷ tóc dài…nàng nói xem là nàng giống quỷ hay là ta giống quỷ?” – Đường Hiệu đem quyền lợi ra kết luận trao cho nàng.

“Ách…” – Hình Y Hủy coi như miệng có cứng rắn hơn cũng không có chỗ để tranh cãi nữa – “Ta giống quỷ không sai, nhưng mà ngươi cũng không nên ở chỗ tối mà hù dọa làm ta sợ chứ?”

“Cô nương, mới rồi nếu ta không đột nhiên nhìn thấy rõ bộ dạng của nàng, ám khí đã sớm bắn ra rồi, đâu còn cho phép nàng an toàn mà rơi vào trong ngực của ta?” – Đường Hiệu nói ra công phu tùy cơ ứng biến của mình cực kỳ cao.

“Được, được, được, xem như ngươi lợi hại” – Hình Y Hủy bất đắc dĩ trợn mắt. Không còn cách nào, lần này tự nàng biết mình đuối lý – “Đúng rồi, vì sao ngươi gọi ta là ‘cô nương’, không gọi ta là ‘tiểu Hủy’?” – nàng thế nào nghe thấy rất kỳ quái.

“Bởi vì nàng hiện tại cũng có xem ta như sư phụ đâu, ta cũng không cần coi nàng là đồ nhi!” – Đường Hiệu mỉm cười nói.

“Ách…” – lần này đầu lưỡi Hình Y Hủy lại thắt lại – “Bởi vì ta…cái đó…” – nàng hình như đúng là không xem hắn thành sư phụ…

“Kỳ thật không phải nàng cũng không muốn ta làm sư phụ đi” – nụ cười bên môi Đường Hiệu khẽ nhếch như nhìn thấu tất cả.

“Đâu…nào có…” – sâu trong lòng, hình như xuất hiện chỗ sơ hở khiến cho hắn nói như vậy – “ta rất nghiêm túc xem ngươi là sư phụ”

“Cho nên nàng mắng ta là nghiêm túc coi ta là sư phụ sao?” – Đường Hiệu tùy tiện một câu, cũng đủ phá hỏng nàng.

“Không phải như vậy…” – rống, thật là càng nói càng không rõ – “Ý của ta là…dù sao ta vẫn còn rất tôn kính ngươi! Bất quá,…ta vừa rồi ngủ không được, cho nên mới không cẩn thận mạo phạm ngươi, sư phụ, ngươi đại nhân đại lượng xin ngươi tha thứ cho ta đi”.

“Không ngủ được?” – Đường Hiệu nhíu mày – “Vì sao không ngủ được?” – nhìn mặt, hắn hình như không nhìn thấy chuyện nàng không ngủ được.

Thật ra thì, hắn đã sớm một bước trở lại phòng. Ngay từ lúc nàng ở trên giường trằn trọc, trở mình, hắn cũng đứng ngoài cửa sổ của nàng, nhìn thấy rất rõ ràng.

“Ta cũng không biết vì sao mà không thể ngủ được…dù sao thì là không ngủ được á!” – kỳ quái, hiện tại vùi trong ngực hắn, vì sao cơn buồn ngủ lại từ từ tới rồi.

“Nghe hình như rất nghiêm trọng… vấn đề là do đâu? Ta xem hình như nàng ở chỗ này của ta ngủ cũng rất tốt mà, đúng không?” – Đường Hiệu quan tâm hỏi.

“Ta cũng không biết. Ta chỉ biết nơi này so với chỗ ta ngủ ngon hơn mà thôi” – ưmh rất buồn ngủ…nàng hình như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ thiếp đi.

“Là vấn đề giường sao?” – Đường Hiệu rất tốt bụng tìm cho nàng lối thoát. Trên thực tế giường trong phòng hắn và phòng nàng cơ bản là giống nhau.

“Ừ…đúng, là vấn đề giường” – Hình Y Hủy đồng ý với hắn, mí mắt nhíu lại giống như bị búa nện ngàn cân.

“Vậy ta đem giường của mình chia phân nửa cho nàng ngủ, nàng nói có được hay không?” – Đường Hiệu rất rộng rãi khẳng khái chia sẻ giường của hắn cho nàng.

Gãi đúng chỗ ngứa! Nàng thật ra chính là muốn như vậy!

“Đương nhiên được” – Mặc dù nàng rất mệt, nhưng do đề nghị của hắn mà mãnh liệt gật đầu – “Vậy ta muốn đi ngủ… ngươi nhanh nhanh ôm ta ngủ đi”

Đường Hiệu liền tranh thủ ôm nàng mang lên giường, cùng với nàng một chỗ đi vào giấc ngủ. Hắn phát giác, lúc nàng chân chính buồn ngủ, đi vào giấc ngủ rất nhanh.

“Tiểu Hủy” – nhìn mặt nàng, xót xa, hắn không nhịn được nhẹ nhàng gọi.

“Hả?” – Hình Y Hủy nửa mê nửa tỉnh nghe hắn nói xuôi tai, hơi mở mắt ra nhìn hắn – “Chuyện gì?”

“Nếu sợ không ngủ được, về sau tới chỗ của ta ngủ, được không?” – Đường Hiệu thừa dịp nàng đang buồn ngủ đưa ra lời mời hấp dẫn này.

“Được!” – Nàng không cự tuyệt, trả lời đồng ý, ngay sau đó nặng nề rơi vào mộng đẹp ngọt ngào.

Vì vậy, bài toán khó với hắn, thật ra thì cũng là vấn đề về phòng của nàng, lúc nàng nửa mê nửa tỉnh, được gải đáp.

***

Loading...

Xem tiếp: Chương 9

Loading...