Môn Chủ Đùa Phi Chương 7
Chương trước: Chương 6
CHƯƠNG 7
“Hủy nhi không thấy” – suốt đêm không thấy Hình Y Hủy về phòng, vú Ngô khẩn trương ở trong Đường Môn tìm kiếm khắp nơi, khiến một đám sư thúc cũng khẩn trương không thôi.
“Bàn Tử, có phải ngươi oán hận nàng làm cho ngươi dục vọng giương cao, mà không tìm được nữ nhân xinh đẹp nào khác, nên đem nàng hưởng thụ rồi giết người diệt khẩu?” – mấy người biết nội tình liền hướng ánh mắt khả nghi đến nhân vật Đường lão nhị.
“Ta nào có” – Đường lão nhị thật vô tội – “Khi đó lão đại cũng ở đó, làm sao ta có thể…” – A, hình như cảm thấy không đúng lắm – “Coi như lão đại không có ở đấy, ta cũng không thể nào… Ta đối với nàng ấy có loại cảm giác đó sao?”
“Nhưng mà nàng phối độc không phải rất hữu dụng sao? Nói không chừng, ngươi đói sẽ ăn quàng…” – Một đám Đường huynh đệ lộ ra nụ cười mập mờ với hắn.
“Ta sẽ không làm như vậy” – Đường lão nhị vô cùng kiên định nói – “các người không cần tưởng tượng nhiều như vậy được không? chúng ta sao không nhanh đi tìm lão đại, nói với lão đại cái sự kiện này đi”
Vừa đi đến cửa phòng Đường Hiệu, nghe bên trong truyền tới âm thanh, mặt của mọi người lập tức đỏ thấu tận trời, người bên trong đang làm những gì, làm sao bọn họ không biết!
“Thanh âm của một người, đối với chúng tôi mà nói rất quen, còn một cái thanh âm khác, bà vú của tiểu sư điệt, ngươi hẳn là quen chứ?” – một đám Đường huynh đệ lúng túng nhìn bà vú Ngô, không biết bà có phản ứng gì.
“Hủy nhi… Hủy nhi… Nàng… ô ô…các ngươi phải phụ trách nàng a!…ô ô…” – nghĩ đến Hình Y Hủy rốt cục trưởng thành, hơn nữa cùng nam nhân có quan hệ thân mật, vú Ngô không nhịn được khóc thút thít.
Đối với nàng mà nói, đây cũng là chuyện tốt! Bởi vì nhìn ra được Đường Hiệu rất thương nàng. Nhưng mà nghĩ đến nàng bắt đầu trưởng thành, có kinh nghiệm yêu hận tình sầu, chỉ sợ nàng bị tổn thương, vú Ngô vẫn là không nhịn được đối với huynh đệ Đường Môn cằn nhằn lãi nhãi.
Chuyện này dĩ nhiên là làm cho đám huynh đệ Đường Môn trợn tròn mắt. Chuyện này cũng không phải là bọn họ làm, sao lại bắt bọn họ phải chịu trách nhiệm chứ?
“Này bá vú của tiểu sư điệt à, bà nói chúng tôi phải chịu trách nhiệm hình như không đúng lắm nha. Muốn chúng ta phụ trách như thế nào với nàng?” – Đường Môn huynh đệ vô tội nói – “Phải là cái người bên trong phụ trách với tiểu sư điệt chứ, không phải sao? Bà phải là nên nói với lão đại đi!”
“Ta mặc kệ, các ngươi phải chịu trách nhiệm, các ngươi phải chịu trách nhiệm…” – nghe tiếng khóc Hình Y Hủy khóc thút thít bên trong, lý trí vú Ngô hoàn toàn biến mất, liều mạng bắt nam nhân trước mắt phụ trách.
“Hử… rốt cục là chúng ta phải chịu trách nhiệm đối với người nào?” – huynh đệ Đường Môn hai mặt nhìn nhau, vẫn cảm thấy cực kỳ vô tội.
Đối với tiểu sư oa phụ trách? Không phải là bị lão đại độc chết a! Đối với phu nhân trước mắt phụ trách? Trời ạ, áp lực này có thể hay không hơi nặng một chút?
***
“Hả, thế nào một chút cũng không còn đau nữa?” – Tối hôm qua cùng hắn xảy ra chuyện đau chết người đó, nàng lập tức cái gì cũng không thèm để ý, leo lên giường của hắn, ngả đầu nằm ngủ. Dù thế nào đi nữa, hắn làm nàng đau như vậy, chia một nửa giường cho nàng ngủ cũng là việc nên làm đi.
Vốn tưởng rằng khi tỉnh lại gân cốt toàn thân đều đau nhức, nhưng nàng lại phát hiện trừ ngày hôm qua lúc bị hắn xuyên vào, kiều huyệt vẫn ẩn ẩn cảm giác đau, những bộ phận khác trên thân thể ngược lại đều không đau.
“Bởi vì ta giúp nàng bôi thuốc giảm trừ đau đớn” – Đường Hiệu nằm bên cạnh, giải đáp nghi ngờ của nàng – “Không còn đau nữa đúng không?”
“Thì ra là ngươi ở đây?” – Hơn nữa thì ra nàng vẫn còn nằm trong lòng của hắn? Hình Y Hủy vừa phát hiện sự thật này, liền nhanh chóng đẩy hắn ra.
Là ai nói qua “quan tâm sẽ hại chết một con mèo”? Người đó nên sửa lại một chút! Căn bản nên đổi lại thành “lòng hiếu kỳ sẽ hại chết một nhân tài” mới đúng nha!
“Vì sao trước đó ngươi không nói cho ta biết làm chuyện này sẽ đau đến như vậy? Ngươi đúng là nam nhân động dục quá độ!” – Bởi vì lần đầu đau đớn không cam lòng. Hình Y Hủy hung hăng trừng mắt mắng hắn.
“Ta có nói với nàng là rất không thoải mái” – Đường Hiệu bờ môi lộ ra nụ cười mờ ám, bởi vì dục vọng giải hiệu mà cảm thấy thoải mái vô cùng – “Hơn nữa, ta cũng có nói với nàng, hoặc là không cởi quần áo như ta nói, ta sợ nàng sẽ đau chết… Ta không phải một mực nhắc nhở nàng sao?”
“Ngươi chỉ nói là không thoải mái, không có nói sẽ đau thành ra như vậy!” – Hình Y Hủy vẫn còn giận gần chết – “Huống chi phía sau ngươi nhắc nhở cũng không rõ ràng, ta không tin có người nào nghe mà hiểu được! Nếu ta sớm hiểu được lời ngươi nói…”
“Sớm biết ngàn vàng khó mua” – Đường Hiệu lành lạnh đáp lại – “Làm cũng đã làm, nàng mắng ta nữa cũng không thể làm gì khác, không đúng sao?”
“Ngươi-” – Hình Y Hủy trong thời gian ngắn không thể phản bác lại.
“Huống chi, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được tư vị vui vẻ sao?” – Đường Hiệu lộ ra nụ cười xấu xa.
“Đau muốn chết, người nào vui vẻ với ngươi” – Hình Y Hủy như cũ vẫn tức giận.
“Nàng xác định một chút cũng không vui vẻ?” – bên môi Đường Hiệu càng lộ ra nụ cười tà ác – “Vậy ta…” – bàn tay ma mị hướng ngực tuyết trắng của nàng xâm nhập.
“A a…” – Hình Y Hủy đôi môi mềm mại lập tức bật ra tiếng rên rỉ – “Không cần…” – thân thể mềm mại nhạy cảm lập tức run rẩy.
“Nàng nói nàng không vui vẻ, vậy thanh âm này là gì?” – Đường Hiệu tà tà xấu xa nói – “Đây là thanh âm thống khổ sao?” – hắn vẫn như cũ vỗ về chơi đùa cao vút đẫy đà non mềm của nàng, làm cho nàng rên rỉ liên tiếp, liên tiếp cầu xin tha thứ.
Xem ra, nếu nàng không nói thật sẽ bị chết rất thảm, nàng nên nói thật với hắn tốt hơn.
“A…” – hai má Hình Y Hủy ửng hồng, hơi thở cực độ không ổn định – “Là rất thoải mái… ừ à… nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?” – Đường Hiệu muốn cho nàng dễ nói chuyện, vì vậy tay thoáng dừng lại.
“Nhưng mà chỉ có lúc sờ tới sờ lui mới thoải mái” – Hình Y Hủy rốt cục có thể thở dốc thật tốt – “Đến lúc…ngươi đi vào, rất đau, ngươi biết không?”
Mặc dù loại đau đớn cũng bị vui thích che đậy, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy đau chết.
“Ta có thể tưởng tượng được. Thế nhưng, chuyện này chính là nhiều tập, chờ nàng có thói quen với ta, về sau sẽ không còn đau đớn nữa” – nụ cười bên môi xinh đẹp tà ác của Đường Hiệu tản ra thật hấp dẫn.
“Ta vì sao phải luyện tập nhiều với ngươi? Ta đã biết việc nam nhân động dục là như thế nào – chính là làm cho nữ nhân rất đau!” – Hình Y Hủy lấy ánh mắt trách cứ nhìn chằm chằm hắn.
“Như vậy, nàng sẽ hiểu lầm rất sâu đối với nam nhân” – Đường Hiệu mỉm cười, lắc đầu một cái – “Nàng nên luyện tập nhiều một chút, nàng bây giờ chỉ biết nam nhân động dục là như thế nào, ta muốn huấn luyện nàng, để nàng biết, nữ nhân cũng biết động dục…”
“Ta mới không cần huấn luyện!” – Hình Y Hủy hung hăng nhìn hắn – “Ta mới sẽ không động dục…” – nghĩ đến làm chuyện này sẽ đau thành nông nỗi như vậy, nàng liền trăm ngàn lần không muốn.
“Vậy sao?” – ma chưởng Đường Hiệu lập tức hướng ngực non tuyết trắng của nàng triển khai công kích, vuốt ve đến nỗi nàng luôn miệng cầu khẩn – “Nàng nên biết, lúc nàng chân chính động dục, không chỉ là như vậy…”
“A a…” – Hình Y Hủy cho ra nhiều tiếng thở gấp – “Cho nên… ta mới không cần…” – nàng sợ loại cảm giác này, sợ cần loại cảm giác đó ở đối phương.
Nàng không muốn, không cần ai. Kể từ lúc phụ thân, ca ca nàng không thể đòi họ làm bạn, không thể đòi yêu được, nàng liền không cần, không muốn ai nữa.
“Chuyện này không phải nàng nói không cần thì không cần được” – Đường Hiệu căn bản cũng không tính buông tha nàng – “Tiểu Hủy, tiếp nhận ta thêm mấy lần, nàng sẽ không đau đớn nữa. Thậm chí nàng còn có thể chủ động giở trò với ta…” – Đường Hiệu cười xấu xa, lửa nóng càng thêm công kích thân thể xinh đẹp nàng.
“A a… ta không muốn!” – lời này tuy nói như vậy, nhưng thân thể mềm mại đang bị hắn vuốt ve, lửa dục hoàn toàn cũng bị đốt cao, hai mắt nàng mê ly từ từ đổ đầy lửa tình, mềm mại phấn hồng cũng lộ ra đỏ tươi.
“Có muốn hay không?”
“Cường bạo! Ngươi căn bản là cường bạo!” – Hình Y Hủy than thở, khóc lóc, chỉ trích, đau đến mặt mày cũng rối rắm.
Trời ạ, tại sao lần thứ hai cũng còn đau thế này? Hình Y Hủy phát hiện mình đau đến sắp hỏng mất.
“Thật không tệ” – Đường Hiệu không quên ca ngợi nàng – “Xem ra nàng không chỉ hiểu được động dục, mà còn hiểu luôn cách phối hợp với người khác, thật là một đồ nhi ngoan” – nói xong, hắn hôn cánh môi kiều diễm của nàng thật sâu, làm cho nàng căn bản cũng không nói được nửa câu.
“Uưmm…” – Hình Y Hủy muốn đẩy hắn ra, nhưng toàn thân mềm yếu không chút sức lực, muốn nói gì, đôi môi lại bị hắn che lại, chỉ có thể ép mình nhẫn nại sự hiện hữa của hắn, toàn thân căng thẳng như dây cung đang giương.
“Thả lỏng…” – Đường Hiệu cuồng dã lại dịu dàng vuốt ve thân thể nàng, ngang tàng mạnh mẽ bắt đầu ở thân thể mềm mại của nàng mà chậm rãi đưa vào kéo ra.
“A…” – Hình Y Hủy bị hắn điên cuồng làm loay hoay, dần dần cảm giác không còn đau nữa, cả người chìm đắm trong một loại ham muốn điên cuồng.
Gia tốc ân ái hai người chậm dần dần, rốt cục lại trở nhanh như hành quân, thanh âm thân thể va chạm không ngừng tràn ngập trong phòng…
“Lần lần, sẽ không còn đau nữa, đúng không?” – Hôn mi nàng, Đường Hiệu ôm nàng vào lòng thật chặt, mang nàng lên dục vọng cao nhất…
Trời ạ, nàng muốn điên rồi!
Hắn vì để loại trừ đau đớn đó cho nàng, lại áp dụng cái loại phương pháp trị đau này, lặp đi lặp lại nhiều lần, muốn nàng, muốn nàng, muốn nàng…
Nàng căn bản không có hơi sức, cũng không có biện pháp kháng cự, mỗi lần đều để cho hắn được như ý – trên thực tế chính là cường bạo! Mỗi lần nàng đều đau đến cầu xin tha thứ.
Bất quá đến cuối cùng, thật đúng là nàng cũng không còn đau đớn nữa, là chuyện gì xảy ra đây? Haiz, không nghĩ nữa! Thật vất vả hắn mới để cho nàng học hành đàng hoàng, nguyện ý cho nàng rời giường đi phối độc – trời mới biết nàng đã ba ngày ba đêm không được xuống giường.
“Vú Ngô” – rốt cục có thể ra cửa, nàng lập tức đi tìm vú Ngô, nàng vừa nhìn thấy vú Ngô, lập tức ôm chặt bà.
“Hủy nhi…” – vú Ngô cũng ôm lấy nàng – “Con vẫn tốt đó chứ? Đường môn chủ có khi dễ con hay không?”
“Ách…” – Hình Y Hủy sợ run, không biết đánh giá là rốt cục mình có bị khi dễ hay không – “vú Ngô, người cũng cùng nam nhân làm qua chuyện này đúng không?”
“Đúng” – vú Ngô gật đầu một cái, nét mặtà nua cư nhiên khe khẽ đỏ – “Đáng tiếc, người thân mật kia chết sớm… ai…”
“Vú Ngô, người rất thích ông ấy sao?” – Hình Y Hủy đưa mắt nhìn bà vú, tò mò hỏi, lơ đãng nghĩ nếu mà Đường Hiệu cũng chết…
Trời ạ! Nàng cũng không dám nghĩ tiếp nữa!
“Nói cái gì mà yêu với không yêu chứ? Ta và ông ấy chính là oan gia, lúc có ông ấy thì ngày ngày cãi nhau, nhưng mà lúc không có ông ấy lại cảm thấy không sống nổi… nhưng về sau ta có con, thật là tốt…” – vú Ngô nhẹ nhàng vuốt tóc Hình Y Hủy – “Là con đã mang niềm vui đến cho vú, con biết không?”
“Thật không?” – Hình Y Hủy mở to mắt đẹp – “vú Ngô, loại cảm giác như vậy, chính là yêu sao?”
Mặc dù bà vú chưa nói là yêu, nhưng mà nàng nhìn bộ dạng của bà, rõ ràng chính là yêu nha – “Hủy nhi, đừng nhắc chuyện vú nữa, nói về con đi!” – vú Ngô không trả lời, chuyển đề tài quay lại trên người Hình Y Hủy.
“Con…con…dù sao con cũng mơ hồ…con cũng không biết…vú Ngô…con không muốn thích bất kỳ người nào nữa, người không biết sao?” – Hình Y Hủy khẽ lo âu nhìn về phía vú Ngô, tâm tình phiền não.
“Hủy nhi, con đang nói cái gì? Con cùng Đường Môn chủ…không phải là do con thích hắn ta sao?” – vú Ngô không hiểu nhìn nàng.
“Nào có! Con cảm thấy là con bị lừa… con một chút cũng không thích hắn… Hắn là sư phụ con mà! Huống chi con cũng không có ý định thích người nào nữa!” – Hình Y Hủy một phen giải thích, không biết là thuyết phục vú Ngô, hay là đang tự thuyết phục mình.
“Hủy nhi, con…” – vú Ngô nhìn ra trong mắt Hình Y Hủy một loại đau khổ. Bà thật ra cũng không thể hiểu, nếu Hủy nhi không muốn cùng Đường Hiệu có quan hệ, nàng nên sớm thoát ra xa xa, đâu thể nào đem thân mình cho hắn ta. Chắc là Hủy nhi bây giờ đang trốn tránh tình cảm của mình, không muốn thừa nhận nàng thật ra cũng có cảm tình với Đường Hiệu.
“Được rồi, vú Ngô… người lo lắng chuyện này làm gì? Con hiện tại rất tốt mà!” – Hình Y Hủy vẫn không ngừng trốn tránh.
“Hủy nhi, nếu Đường môn chủ vẫn tiếp tục yêu cầu con…con phải làm sao?” – vú Ngô nhíu chặt đôi mi già nua hỏi – “Nếu thật không có tình cảm, con có muốn cùng hắn tiếp tục hay không? Chuyện này hẳn là nên cùng với người thực thân mật làm nha!”
“Ôi chao, con không biết mà!” – Hình Y Hủy phiền lòng không muốn nghĩ tiếp, lộ ra một nụ cười trấn an vú Ngô – “Vú Ngô, người yên tâm, con sẽ tùy cơ ứng biến”
“Tùy cơ ứng biến?” – vú Ngô nhíu mày, không hiểu Hình Y Hủy nói gì.
“À, uhm, chính là nếu hắn đối với con thế nào thì sẽ ứng biến trở lại chứ sao! Không làm được, hắn cũng sẽ không muốn làm tiếp nha, vì sao phải khẩn trương làm gì chứ?”- Hình Y Hủy mỉm cười nói.
“Hủy nhi,…, con…, haiz,…” – vú Ngô khó chịu lắc đầu, cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Đứa nhỏ này từ lúc không chiếm được chú ý của người nhà, sau đó liền bắt đầu phong tỏa chính mình, trốn tránh tình cảm…
“Vú Ngô, đừng than thở nữa mà” – Hình Y Hủy lộ ra nụ cười sáng chói an ủi vú Ngô – “Con nghĩ, con ít nhiều sẽ phối hợp với hắn, bởi vì nếu không phối hợp với hắn, hắn sẽ không dạy con phối độc nữa thì làm thế nào?”
“Hủy nhi…” – vú Ngô nhẫn nại, không để cho tiếng thở dài trầm trầm trong miệng bật ra.
Đứa nhỏ này chính là muốn Đường môn chủ a! Chẳng lẽ nàng không biết, nàng nói những lời này, thật ra chính là mượn cớ, nàng không khước từ Đường môn chủ sao?
Xem tiếp: Chương 8