41 Lâm Cẩm Sắt chậm chạp quay đầu nhìn qua phía đó. Chỉ thấy Ngô Ưu khoanh hai tay trước ngực, hai chân xinh đẹp bắt chéo ngồi trên sô pha, ánh mắt khinh bỉ tà nghễ nhìn cô.
42 Khi đi ra khỏi cửa, Lâm Cẩm Sắt bất ngờ khi thấy Maybach kiêu ngạo phong cách đang tỏa snags ở nơi cách đó không xa. Còn chưa chờ cô đến gần, cửa xe Maybach bị điều khiển đột nhiên mở ra, một kẻ cơ bắp cao lớn khôi ngô từ bên trong đi ra.
43 Chỉ thấy quản lí nghiệp vụ gõ cửa phòng, sau khi được phép liền mở cửa phòng ra, thấp giọng nói với Lâm Cẩm Sắt: “Lâm tiểu thư, mời vào. ” Nói xong lui xuống ngay.
44 Khi Lâm Cẩm Sắt được Đường Lưu Nhan đưa về đến hoa viên Biển đã là 9 rưỡi tối. Gió thu thổi lạnh. Chiếc xe đen dừng cách tiểu biệt thự của cô không xa.
45 Nắng sớm tiêu sái chiếu vào căn phòng ám muội. Rèm cửa sổ rất dày bị gió nhẹ nhàng thổi tung. Thổi cho phai đi hương vị tình dục bên trong. Trên giường lớn có một người đàn ông đang ngủ.
46 “Đường Lưu Nhan, chúng ta kết hôn đi. ” Nói xong câu đó cô nhất thởi thở , ngồi phịch xuống ghế, đầu óc rất hỗn loạn, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói bằng lời.
47 Đúng lúc Lâm Cẩm Sắt lạnh từ trong lòng đến cả cơ thể thì Đường Lưu Nhan mở miệng nói. “Lâm Cẩm Sắt, muốn hiểu tôi kỳ thực rất đơn giản” hắn lại dựa lưng vào ghế, cằm khẽ nâng lên, khóe miệng gợi lên tạo thành một độ cong mị người, âm điệu lười biếng, như là không để ý tới nhưng lại như là cực kì nghiêm túc “Yêu tôi thì sẽ hiểu được tôi.
48 Vài ngày sau, thời tiết ngày càng lạnh hơn, buổi sáng khi Lâm Cẩm Sắt thức dậy, nhận được điện thoại của Ngô Ưu, nói muốn cùng cô đi dạo phố, hạn cho cô nửa giờ chuẩn bị sau đó cô nàng sẽ ở dưới lầu “Thúy sắc dục lưu” chờ cô.
49 Đôi giày bó màu đen dẫm lên mặt đường, tiếng lộc cộc lộc cộc rõ ràng lưu loát. Gió buổi sáng thật lạnh, Lâm Cẩm Sắt nắm chặt áo khoác, bước chân xuống dưới xe đuổi theo Ngô Ưu.
50 Ngô Ưu tựa vào ghế điều khiển của xe thể thao Ferrari, châm một điếu thuốc lá. Sương khói vất vít dâng lên. Cô híp mắt, xuyên qua sương khói mông lung nhìn theo chiếc xe màu đen của Đường Lưu Nhan mang cô gái mà cô yêu quý đi khỏi.
51 Một lúc rất lâu sau nụ hôn mới chấm dứt. Lâm Cẩm Sắt thở dốc rút khỏi. Khuôn mặt đỏ ửng như sắp xuất huyết. Gió lạnh ngoài cửa sổ làm rèm cửa tung bay lên, có thể nhìn thấy bầu trời màu xanh lam bên ngoài.
52 Bầu trời mùa thu rất xanh mà cũng rất cao. Vạn dặm không mây, gió lạnh hiu hiu thổi. Lâm Cẩm Sắt ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng màu đen, nhìn quang cảnh bên ngoài xuyên qua một lớp kính thủy tinh.
53 Thời tiết hôm nay rất tốt, Lâm Cẩm Sắt thức dậy rất sớm. Gần đây cô đang rất cố gắng rèn luyện tay nghề nấu nướng của mình. Tuy rằng vẫn không được quen cho lắm, nhưng dựa vào đầu óc thông minh của cô cùng mạng Internet vạn năng, ít nhất món ăn sáng cô làm nhìn qua sẽ không khiến người ta ngán ngẩm.
54 Lâm Cẩm Sắt cầm di động tựa vào bệ bếp bên cạnh, sửng sốt một chút, môi cong lên, không tiếng động nở nụ cười. Sự chật vật lo lắng lúc trước giờ khắc này dường như tan thành mây khói.
55 Mười giờ sáng, một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại ở trại tạm giam ngoại ô thành phố B. Lâm Cẩm Sắt sau khi trả tiền xong, tiến vào chỗ quản lý trại tạm giam, phải lấy danh nghĩa bạn của phạm nhân mới được phép vào thăm.
56 Căn phòng lớn và trang nghiêm như vậy, hơn một trăm người cả đứng cả ngồi, nhưng đều rất im lặng, chỉ có một vài người kiềm chế không được không ngừng ra bên ngoài thăm dò, như đang nôn nóng chờ đợi gì đó.
57 Trên thế giới này có một loại người, trước mặt thì mạnh mẽ, bên trong lại vô cùng yếu đuối. Lâm Cẩm Sắt rất giống loại người đó nhưng lại mười phần không giống.
58 Phòng VIP cho bệnh nhân nặng tại bệnh viện St. Maria Hongkong. Tiếng kêu của dụng cụ y tế lạnh băng đều đặn vang lên, trong không khí nặng nề tràn ngập mùi thuốc nước dày đặc gay mũi.
59 Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt! Vô thức, cô muốn bỏ tay Hứa Thuyền ra nhưng lại anh dùng lực nắm thật chặt tay cô, Hứa Thuyền nhíu mày nhìn về phía cô, “Cẩm Sắt, làm sao vậy?” Cô nói không ra lời.
60 Tay hắn lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo, giống như bàn tay của ma cà rồng không có độ ấm, xúc cảm lạnh lùng đó khiến Lâm Cẩm Sắt miễn cưỡng rùng mình một cái.