21 Mùa hè nóng nực ở thành phố B khiến cho người ta hít thở không thông. Từng chiếc từng chiếc lá cây xanh biếc ở ven đường theo gió lay động, ve sầu biết ẩn trong những tán cây rậm rạp khàn giọng kêu.
22 Thực ra mà nói, khi Dung Thất nhìn thấy Lâm Cẩm Sắt ở trung tâm SPA này hắn vô cùng ngạc nhiên… còn có sợ hãi. Lúc trước hắn và cô đã có duyên gặp mặt hai lần.
23 Khi từ trung tâm SPA đi ra ngoài, tâm tình Lâm Cẩm Sắt càng thêm khó chịu. Không nói gì ngẩng đầu lên nhìn trời. Thì ra trên thế giới này, thực sự có thể đem thần tài ra bên ngoài dọa người.
24 Khách sạn Đường tỳ. Trong một nơi bí mật ở phòng tổng thống. Có lẽ có khoảng hai mươi mấy người, tây trang màu đen, kính râm tháo xuống đặt trong tay, đứng nghiêm trang.
25 Phòng khách lớn như vậy, hai người phụ nữ ngồi nói chuyện với nhau. “Cậu nói ngày hôm qua gặp Hứa Thuyền, hắn tặng hoa cho cậu?” Lâm Cẩm Sắt xoay người quay đi, “Tớ nói hôm qua hắn tặng hoa, nhưng tớ không nhìn thấy hắn.
26 Ban đêm, tinh thần xuống thấp, nhiệt huyết ban ngày đã yên lặng biến mất. Đêm đến rất nhanh, thời tiết chuyển lạnh, gió lạnh thổi xuyên qua cánh cửa sổ đang mở toang, lùa qua cả phòng ngoài, làm cho rèm cửa sổ thật dày cũng nhẹ nhàng phất lên.
27 Buổi chiều ngày hôm sau. Quán cà phê vắng vẻ thanh nhã. Một chỗ ngồi bí mật. Lâm Cẩm Sắt vừa thấy Trần Cảnh Hoa đến, liền cười. À không, nếu nói cụ thể hơn hẳn là nhìn thấy một đôi nam nữ hôn môi trước mặt bao nhiêu người, cô nở nụ cười.
28 Một quán bar cách đây không xa, trang trí rất xa xỉ phô trương, nhưng lúc trước hình như chưa thấy qua, có lẽ là mới mở. Đôi mắt đẹp sáng ngời, cô vôi vội vàng vàng khiến cho Hàn Húc phải dừng xe.
29 Lưu lại vài giờ ở quán bar, sau đó đi ra ghế lô chuyên dụng của quán bar ăn cơm trưa, Lâm Cẩm Sắt trở lại với công việc, cho đến mười giờ tối thì quay lại nhà trọ.
30 Mấy ngàn năm trước đây, lão giáo sư tổ tông của nhân dân đứng trên bờ một nhánh sông nào đó bi khái thở dài: “Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ. ” (có thể hiểu là: cuộc đời như nước chảy mãi không ngừng, bất kể ngày đêm) Thức dậy, ăn cơm, đi làm, về nhà, ngủ, rời giường… Mỗi ngày đều ở trong cái vòng tuần hoàn buồn tẻ đó mà chậm rãi đi qua.
31 Lamborghini dừng lại ở trước một nhà hàng bài trí rất Trung Quốc. Hứa Thuyền xuống xe trước, vòng qua bên kia, kéo cửa xe mở ra giúp cô, phong cách vô cùng thích hợp.
32 Tiếng nói xa lạ mà đáng sợ khiến cho Lâm Cẩm Sắt hơi giật mình, nâng mắt nhìn về phía đó. Một đôi mắt tựa tiếu phi tiếu lại vọng vào. Tại chỗ cửa nhà hàng trải một tấm thảm thật dài màu đỏ, một đôi nam nữ xuất chúng tư thái thân mật tiêu sái tiến vào.
33 Xe taxi chậm rãi dừng lại ở một khách sạn năm sao xa hoa. Lâm Cẩm Sắt suy nghĩ một chút. Khách sạn này… Đôi mi thanh tú nhíu chặt, cô cắn nhanh môi dưới, tốt lắm, nếu Đường Lưu Nhan muốn mượn điều này để làm nhục cô, như vậy mục đích của hắn đã sắp đạt được rồi.
34 Khi Đường Lưu Nhan từ phòng tắm đi ra, chỉ thấy Lâm Cẩm Sắt ngồi dựa vào đầu giường hút thuốc. Ngọn đèn màu vỏ quýt ái muội mê ly, chiếc chăn màu trắng được quấn lại ngăn trở cảnh xuân dưới bả vai, lộ ra xương quai xanh tinh tế mê người cùng cánh tay gầy guộc trắng nõn.
35 “Ông trời rất công bằng, để cho người ta khi làm việc cật lực nhưng khi chết có mang theo được đâu. Cho nên khi còn sống, chỉ cần mong được ăn no mặc ấm, cuộc sống yên bình an ổn, cả đời như vậy là tốt rồi.
36 Cùng mọi người tùy ý nói thêm vài câu, Đường Lưu Nhan sau đó mang Lâm Cẩm Sắt rời khỏi hàng ghế đó, đi vào đại sảnh quán bar tiếp khách mới đến. Đã có rất nhiều người đến đây, đại sảnh trung tâm của quán bar được chọn làm nơi tổ chức lễ khai trương lần này.
37 Lâm Cẩm Sắt theo nhân viên phục vụ rẽ trái quẹo phải, lên mấy tầng thang máy, sau đó qua một hành lang thật dài, cuối cùng cũng đến được phòng karaoke đó.
38 Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã là trước một ngày mở phiên toàn của Trần Cảnh Hoa, sở luật sư của Lâm Cẩm Sắt chưa bao giờ bận rộn đến vậy.
39 Sáu giớ chiều hôm đó, trước cuộc hẹn của Lâm Cẩm Sắt với Trần Cảnh Hoa nửa giờ, Lâm Cẩm Sắt khéo léo nhẹ nhàng đeo túi xách lên vai, bước vào phòng họp tư nhân cao cấp.
40 Chỉ thấy luật sư bên nguyên đột nhiên đứng lên, bắt đầu nói: “Quan toà, cho phép tôi đưa ra chứng cứ chứng minh Trần Cảnh Hoa chính là hung thủ, còn Lâm Cẩm Sắt- Lâm luật có ý đồ che dấu chứng cứ Trần Cảnh Hoa phạm tội và sự thật của vụ án.