81 Xe chạy một đường đi tới bệnh viện. Đây là bệnh viện cao cấp nhất trên đảo Sicilia của Italia. Cảnh vật êm ả, bầu không khí yên tĩnh. Bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng vội vã đi lại trên hành lang.
82 Lại nghe thấy hắn khoan thai nói, “Cẩm Sắt, tôi luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể giữ em lại bên cạnh được. ” Cánh tay bị hắn giam cầm cũng được giải thoát, còn chưa để cô thở một hơi, cánh tay Đường Lưu Nhan lại thay đổi vị trí rất nhanh, chuyển tới trên vai cô, chỉ trong khoảnh khắc ấy, trời đất chuyển dời, cô bị hắn đẩy ngã xuống giường.
83 Nhưng nếu hắn không đến tìm cô nữa, vậy cô cũng vui vẻ thoải mái chuyên tâm đọc sách của cô. Lúc trước đã từng nói, cô gái tên Lâm Cẩm Sắt này, không nghĩ tới thì sẽ không nghĩ tới, khi nào cố gắng thì sẽ làm việc vô cùng chăm chỉ.
84 Dọc đường đi Lâm Cẩm Sắt rất buồn bã. ( lời tác giả: xin tha thứ cho sự thú vị vô lương tâm của tác giả…. ) Không phải do hắn, người nào đó vừa cùng Trình Mi tán gẫu câu được câu không, vừa động tay động chân với cô.
85 Phật ngữ có nói: một khoảnh khắc là một lần nhớ, hai mươi lần nhớ tạo thành một chớp mắt, hai mươi chớp mắt tạo thành một khoảnh khắc. Từ lúc mười bảy tuổi Lâm Cẩm Sắt đã rời khỏi Lâm gia, một mình sống ở xứ Bắc đã mười một năm, đi một vòng tròn, lang bạc kỳ hồ, xã hội chính là tàn khốc như thế, thắng làm vua thua làm giặc, khôn sống yếu chết, cô từ một cô bé ngây ngô không biết gì như thế dần lớn lên trở thành một người phụ nữ có thể một mình chăm lo cuộc sống ở thành phố, rồi sau đó lại là một phen nhấp nhô lên xuống, ngẫm lại luôn là một đoạn thổn thức, nhưng ở trong mắt Phật gia, bất quá đó chỉ là một khoảnh khắc.
86 Lâm Lan cư nhiên có khúc mắc với Đường Lưu Nhan. Nhưng điểm ấy dù cái đầu thông minh của Lâm Cẩm Sắt có nghĩ đến vỡ ra thì cũng không thể đoán trước được.
87 Trái tim Lâm Cẩm Sắt căng thẳng. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lí rất tốt để chờ những lời nói khác thường từ phía Lâm Lan, nhưng khi cô nghe nó nói vậy, trong ngực vẫn có một sự buồn bực nào đó.
88 Lâm Cẩm Sắt hít sâu, xoay người, mềm mại bước đi chạy lấy người. Không thể nói lý lẽ với người đàn ông này được, nhìn xem, một phút trước đây còn phong đạm vân thanh phá hủy đi tấm lòng của một người con gái, bây giờ lại có thể ở đây mê hoặc cô.
89 Thấy hắn nở nụ cười, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy vô cùng thất bại, cũng hiểu được chính bản thân mình không có khí chất, mỗi lần đều chỉ có thể trốn ở một nơi nào đó hắn không nhìn thấy mà trừng mắt với hắn, châm chọc hai câu, trừ lần đó ra thì….
90 Mãi cho đến tận sau này Đường Lưu Nhan cũng không có cách nào quên được từng giây từng phút của ngày hôm đó. Tối hôm đó, bên ngoài bãi đỗ xe của Grand Hyatt Hotel, đảo Sicilia, Italia, những bông tuyết nhỏ lắc rắc xuống đường, mưa nhỏ, gió lạnh, ẩm ướt lạnh lẽo, cơ bản là nhìn không rõ được người phía trước.
91 Hai người vừa lên xe, chỉ cần một ánh mắt nhẹ nhàng bâng quơ của Đường Lưu Nhan, Trình Mi nhún vai rất thức thời ngoan ngoãn bước xuống xe. Bàn chân cô vừa chạm xuống đất, Mescedes đen bị nhấn ga lao vút đi, trong chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm dày đặc.
92 Kỳ thật đã rất nhiều ngày chưa thấy mặt, nhưng khi một lần nữa nhìn thấy Đường Lưu Nhan, Lâm Cẩm Sắt vẫn không bị quá bất ngờ. Mặc dù thời gian và địa điểm hắn xuất hiện cực kì không phù hợp.
93 Lâm Cẩm Sắt nhìn hắn rất lâu, trong lòng có một loại tư vị không biết phải diễn tả thế nào, là một loại cảm giác buồn vui khó tả. Làm sao có thể cười mãi đến phong đạm vân thanh như vậy, giống như tất cả những chuyện xảy ra đều không liên quan gì tới cô, dường như cô chỉ là một nhân vật phụ trong bộ phim.
94 Bên tai là tiếng cười nhẹ của Đường Lưu Nhan, “Là em họ. ” Trình Mi bất mãn nói, “Cái gì em họ… quan hệ huyết thống cách xa vạn dặm … quản em sao?” Nói xong đột nhiên mắt sáng lên, xoay người tựa lên lưng ghế điều khiển đắc ý nói với hắn, “Anh không dám quản em.
95 Người nọ một thân áo khoác dài màu đen, quần jean màu kim loại, giày Martin đinh tàn giống con trai, linh hoạt quyến rũ, trước đây ngắn gọn áp sát vào tai bây giờ cũng đã dài ra nhiều, mái tóc dài nhuộm màu đỏ rượu vang bị gió thổi theo bước đi mà tung bay lên, dung nhan tuyệt sắc băng sương như tuyết, như một đóa sen hồng ngự hỏa địa ngục.
96 “Chết tiệt, Lâm Cẩm Sắt, cậu cố ý. ” Một câu đơn giản như vậy, Lâm Cẩm Sắt đã biết, Ngô Ưu chưa bao giờ quên mất cô. ”Cậu cố ý ” …rõ ràng là câu cửa miệng của cô mà… Cái gọi là không nhận thức được, sẽ luôn là thần kì như thế.
97 Lâm Cẩm Sắt từ nhỏ đã là một đứa bé rất ngoan. Theo như lời của lão quản gia nói, cả đời cô sẽ luôn mang vẻ im lặng như thế, không khóc không nháo, mặc kệ bà mụ đánh thế nào dỗ thế nào, vẫn không chịu mở lớn miệng oe oe một tiếng mà đã chui ra rồi.
98 Trình Mi ôm cánh tay dựa đầu vào cửa kính xe, nghiêng nhìn về phía người ngồi bên trong xe, “Em cảm thấy lần này Nhan làm… hơi quá đáng. ” Trình Mị nghe vậy, ngẩng đầu, mỉm cười nói, “Đó là chuyện của họ mà, Tiểu Mi.
99 Huống hồ… Câu sau đó, hắn gọi bà ta là “dì Phương”. Kinh nghiệm nói cho Lâm Cẩm Sắt biết lời nói của người này phần lớn là cao thâm mờ mịt, ẩn chứa vô số “Dã tâm”, phải phiên dịch ra nhiều tầng ý nghĩa để lý giải thì mới có thể hiểu được.
100 Thế nào là nhà? Nhà ở chốn nào? Kể cả có quay lại Lâm gia, đó cũng chỉ khiến cô liên tưởng đến một cái nhà giam thôi. Tất cả những thứ nhận được chỉ có bi thương, khó chịu , đó là những dòng kí ức mà cô không muốn nhớ đến.