81 Nàng đứng trên Xích Thố uy phong lẫm liệt tràn đấy ngạo khí. Trên người nàng tản ra những lớp hào quang màu ám kim, và ở phía ngoài cùng của lớp ám kim này có lởn vởn những dòng khí đen tựa như làn khói nhẹ vậy.
82 Sai! Hoàn toàn sai lầm! Bốn mươi ba vạn quân này không thể địch lại Lữ Bố và Điêu Thuyền đâu. Bởi vì trong thế giới này có một người có thể dùng kĩ năng của mình để “ức chế”.
83 Tôn Vũ vỗ tay nói thật to: - Ta hiểu ra rồi! Võ tướng kĩ của Điêu Thuyền chỉ có tác dụng đối với nam nhân mà thôi, còn nó hoàn toàn không có tác dụng đối với nữ nhân.
84 - Lữ Bố à, ngươi không nên xem thường anh hùng trong thiên hạ như vậy chứ. Lưu Bị nghe Lữ Bố dọa nạt như vậy thì vẫn bình tĩnh nở nụ cười ôn như giống như đóa hoa nở rộ.
85 Thật là quá vô lý, quá bịa đặt quá phi khoa học rồi. Thật là quá “dã man”! Tôn Vũ trông thấy cảnh tượng đó vô cùng sửng sốt trong lòng, anh ta quá khích tới mức chửi bậy nữa.
86 Lữ Bố đã nhận ra hiểm cảnh của mình lúc này, chân mày của nàng nhíu một chút, nếu như bị bằng này tướng lĩnh quây chiến thì cho dù nàng là thần tướng thì cũng không thể nào địch lại được.
87 Hạ Hầu Uyên nên cảm ơn Điêu Thiền, vì nàng đã dặn Lữ Bố rằng: “Trẻ con không được giết người” nếu không thì Lữ Bố đã cho mũi tên ấy lấy mạng Hạ Hầu Uyên rồi.
88 Lữ Bố một kích suýt nữa đánh trúng Quan Vũ cũng may mà nàng ta nhanh tay dùng Thanh Long Yển Nguyệt đao đỡ được. - Các ngươi sao lại lắm mồm thế hả, ầm ĩ quá đấy … Lữ Bố lúc này từ trên lưng của ngựa Xích Thố nhảy vọt lên cao.
89 Hơn nữa, chuyện có đánh bại được Đổng Trác hay không thì cũng đâu liên quan gì tới mình cơ chứ. Mình chỉ muốn đi tìm thần y Hoa Đà, nhờ thần y chữa cho khỏi bệnh.
90 Mười tám lộ chư hầu có mặt trong chủ trướng chỉ trong nháy mắt đã không còn một ai, tất cả đều đã trở về quân doanh của mình, cho dù binh lính còn đang bủn rủn chân tay nhưng cũng phát lệnh rút quân ngay lập tức.
91 Tôn Vũ quya sang phân phó cho Yên vân: - Ngươi và các hộ về khác hãy hộ tống Triệu Vân quay trở về nhập với đại quân của Chúa công, nói với Chúa công dùng tốc độ tối đa rút về Bắc Bình.
92 Thấy Đổng Trác đi tới, Điêu Thuyền liền từ trong kiệu bước ra, khuôn mặt tươi như hoa của nàng khiến cho tất cả các binh lính của Đổng Trác đều ngây ngất, chao đảo mất một hồi, tựa như một hòn đá ném xuống mặt nước gây ra những lớp sóng đồng tâm vậy.
93 Ngoài miệng tuy nói cứng như thế, nhưng thấy địch nhân chỉ có hai con người cưỡi trên một ngựa mà lại dám tới chặn đường khiêu chiến với hai vạn quân thì thật là bất bình thường, nói không chừng bọn chúng cũng có bản lĩnh thực sự đấy, mà cũng có thể là ở trong rừng cây kia có phục binh cũng nên.
94 Lúc này trên tay của Trương Giác không có kiếm gỗ đào, thực ra thì kiếm gỗ đào cũng chỉ là để trang sức, phụ kiện mà thôi. Cho dù không có kiếm thì nàng ta vẫn có thể phóng điện bình thường cơ mà.
95 NM01 báo cáo về thân thế của Trương Tú này: - Thưa chủ nhân, trong “Tam quốc diễn nghĩa” có viết: Trương Tú này là một kẻ võ biền rất khắc nghiệt, hắn chính là cháu của Trương Tế.
96 Trương Giác kỳ quái thấp giọng hỏi: - Ngươi đang làm gì vậy? Còn không chạy mau lên? Tinh lực của ta chẳng còn nhiều nữa đâu, không thể nào phóng sét đối phó với đại quân phía sau được đâu.
97 Ài, đạo cô ngốc! Ngươi làm ta chóng mặt, ta làm sao có thể không tống ngươi quay lại quyển sách kia chứ? Tôn Vũ thở dài một tiếng, thiên đạo bất ổn, quần ma loạn vũ, tam quốc loạn thế đã bị Đổng Trác dùng một tay xốc màn che lên rồi.
98 Nghe xong lời thiếu nữ nói, chủ quan càng tham lam hơn, hắn nghiêm mặt nói: - Ngươi nói khối ngọc này trị giá năm kim? Đừng lừa người ta chứ, nhìn ngươi toàn thân quần áo rách nát ngươi lấy đâu ra ngọc bội trị giá năm kim.
99 Thiếu nữ mệt mỏi thấy Tôn Vũ lợi hại như thế, trong lòng hơi ngạc nhiên, nàng kính nể nói: - Vị tráng sĩ này thật là người tốt, vừa ra tay đã giết được vài ác nhân.
100 Không hổ là chỗ ở của hậu nhân danh gia, thực khí thế. Hai bên cửa chính có hai cái đầu sư tử bằng đá, hai bên sư tử là hai hàng chốt cọc để buộc ngựa, có thể thấy Khổng phủ thường xuyên có khách viếng thăm, không ít cọc buộc ngựa đều được mài nhẵn bóng, tức là thường xuyên có dây cương được buộc vào, bởi vậy khiến cho tảng đá càng thêm bóng loáng.