21 Thôi xong, không thể tin được Tôn Vũ ta lại chết ở chỗ này. Tôn Vũ quăng đại chùy đi, một tay ôm Triệu Vân, một tay ôm Công Tôn Toản, thở dài nói: - Nam nhân như ta thật quá vô dụng, trước khi chết muốn thử làm anh hùng một lần, đáng tiếc lại thành anh hùng cứu mỹ nhân thất bại, chuyện này nếu để cho thế giới kia của ta biết, không biết mọi người sẽ cười nhạo ta thế nào.
22 Trương Phi nghe xong cũng thấy có lý. Nàng vỗ vỗ đầu cười nói: - À à, nếu chỉ khoảng nghìn người, ta không thèm chấp, tuy nhiên, bốn vạn thì hơi nhiều một chút, tốt nhất vẫn là nên “bỏ qua cho bọn chúng”.
23 Ở phía xa, Công Tôn Toản đang nằm trong ngực Tôn Vũ, thấy Trương Phi hóa thân thành một bong người hào quang màu vàng bốc ngùn ngụt hệt “một siêu shaiyan”, mạnh mẽ lao tới trong vòng vây quân Ô Hoàn, giống như mãnh hổ lao vào bầy dê.
24 Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần sắp phát điên rồi! “Đấu Thần” của Trương Phi đang tả xung hữu đột trong đám quân Ô Hoàn như đi vào chỗ không người, đánh đã nửa ngày Trương Thuần cũng không chạm vào được một sợi lông của Trương Phi.
25 Tôn Vũ cảm thấy có lẽ nói chuyện với Lưu Bị có ích hơn, hắn không thèm để ý Quan Vũ nữa, chắp tay nói với Lưu Bị: - Lưu cô nương, sau khi tiêu diệt giặc Hoàng Cân, các ngươi có dự định gì không? - A? Dự định gì? Lưu Bị giơ cái ô giấy, cười hì hì nói: - Ta không có dự định gì cả … A, ta có dự định, ta định sẽ kết vài đôi giày cỏ, bán đi kiếm chút tiền, giúp hai muội muội của ta chiêu hương dũng, giúp nàng phò Hán thất.
26 Mặt nàng đỏ bừng thẹn thùng liếc trộm ra ngoài, không nghĩ tới Lưu Ngu nói chuyện xong liền đi luôn, còn Tôn Vũ thì mặt lạnh quay lại, rõ ràng là cuộc nói chuyện này không thành công.
27 Thấy hắn lo lắng, Công Tôn Toản thở dài nói: - Tôn Vũ, ngươi không cần lo lắng, chờ vết thương của ta tốt hơn, ta sẽ phái mấy nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng đi cùng ngươi tới Tiếu quận.
28 Công Tôn Toản biết tin liền nhịn đau từ trong buồng đi ra, vị Nho gia Trịnh Huyền này là sư bá của nàng, cấp bậc lễ nghĩa đều không thể qua loa. Hai người ngồi trong chiếc bàn đá trong sân, Công Tôn Toản lấy lễ của đệ tử nói chuyện với Trịnh Huyền Tôn Vũ không nói chen vào, gọi Triệu Vân cùng đi ra.
29 Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng: “Nếu có cơ hội, ta nhất định phải nghiên cứu truyền quốc ngọc tỷ. Nói không chừng có thể từ góc độ khoa học mà phá giải huyền bí của võ tướng kỹ.
30 Tôn Vũ trong lòng cảm thấy hơi hổ thẹn, năm vạn giặc Hoàng Cân tới xâm chiếm Trác huyện không phải do “Thần mục” nhìn được. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” có ghi lại, về nguyên tắc đây chỉ là do La Quán Trung hư cấu mà ra, nhưng buồn cười là nó lại thực sự xảy ra trong cái thế giới này.
31 Công Tôn Toản thúc ngựa xuất trận, lớn tiếng nói với người trên núi: - Nghịch tặc phản quốc, mau sớm đầu hàng. Tôn Vũ thầm thở dài: lời này nên để Lưu Bị nói mới đúng, khi ấy Lưu Bị bên trái có Vân Trường, bên phải có Dực Đức, thật là uy phong.
32 Trong lòng hắn âm thầm toát mồ hôi, tuy nhiên những người khác lại hâm mộ hắn vô cùng. Bạch Mã Nghĩa Tòng hoan hô vang trời, có người hô lớn: - Tôn tướng quân uy vũ! - Võ tướng kỹ của Tôn tướng quân thần uy vô địch - Tổ hợp võ tướng kỹ của Tôn tướng quân quá hùng mạnh Một vạn danh binh Bạch Mã Nghĩa Tòng đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái sáng như sao.
33 Trương Yến cười ha ha, lần này sĩ khí quân Hoàng Cân lập tức dâng cao. - Hừ! Công Tôn Việt hừ lạnh nói: - Sĩ khí cao thì sao? Dưới uy lực của “Bạch Mã” thực lực sẽ áp đảo sĩ khí.
34 - Lấy thương đâm em gái ta, anh trai đây ghét nhất là loại đâm lén này. Tôn Vũ lúc này thúc ngựa chạy như điên thẳng về phía Công Tôn Việt, khi thấy Trương Yến định hạ độc thủ, bản thân mình lại cách quá xa.
35 Lúc này xung quanh vang lên tiếng kêu giết liên tục, các lực sĩ Hoàng Cân không thể lui thêm được nữa, đã bị bức đến sườn núi rồi, nữ đạo sĩ Trương Lương tóc tai bù xù không nhìn rõ hình dáng kia cũng bị dồn tới giữa sườn núi, kỹ năng “Hoàng Cân” của nàng tuy cũng là lam sắc, nhưng so với võ tướng kỹ “Bạch Mã” của Công Tôn Toản lại kém hơn, cho nên bị đánh vô cùng thê thảm.
36 Tôn Vũ xuyên quá đám khói đen nặng nề, đối mặt với đám thiên binh thiên tướng lại như không thấy. Những thiên binh thiên tướng này đều chỉ là ảo giác, nói theo ngôn ngữ cổ đại thì gọi là “chướng nhãn pháp nhi”, còn nếu dùng ngôn ngữ hiện đại thì gọi là “hình chiếu”, tuy nhiên Địa Công tướng quân Trương Bảo có thể sử dụng “chướng nhãn pháp” này đủ để bao trùm khắp ngọn núi rộng lớn này, quả thực vô cùng lợi hại.
37 Quân Công Tôn bị một loạt tiếng sấm sét đánh tới ngã trái ngã phải, toàn quân đều bỏ chạy tơi bời, chạy thẳng về phía Bắc ba dặm, lúc này Công Tôn Toản mới giật mình trấn định, nhanh chóng thu thập tàn quân.
38 Tôn Vũ đi vào trong doanh trướng đang giam giữ Trương Yến. Vừa đi vào liền nghe thấy một tiếng thét lớn trong góc doanh trướng, Trương Yến căm giận nói: - Mau cút đi, đừng chạm vào ta, mau cút.
39 Công Tôn Việt và Trương Yến cùng song song ngồi xuống, Tôn Vũ co người lại hai tay ôm đầu gối ngồi phía sau các nàng. Đúng lúc này, Công Tôn Toản và Nghiêm Cương cùng đi tới.
40 - Các ngươi! Các ngươi đều không bình thường. Công Tôn Việt oa oa khóc lên: - Ta ghét các ngươi lắm. Nói xong nàng liền chạy ra ngoài, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu.