121 Bên này Tôn Vũ vừa gọi năng Thái Sử Từ lại, trong đội xe lòe loẹt kia không ngờ một kỵ mã chạy ra, từ trong đội trước chạy tới, lập tức một nam nhân mười sáu mười bảy tuổi, cả người mặc trang phục văn sĩ nhiều màu hoa lệ đến điệu, nói với phu xe đang cãi với Thái Sử Từ: - A Vinh, ngươi ở đây làm gì? Cãi với một tiểu cô nương có ý nghĩa sao? Cũng vinh dự gì, muốn tranh thì tranh với nhân vật như thủ vệ cửa thành, cấm vệ hoàng cung, mới thể hiện phong phạm Tào gia ta.
122 Phía sau thái thú Đào Khiêm là quan viên văn võ Từ Châu. Tôn Vũ không biết ai trong đám người này. Trong liên minh quân phản Đổng Trác, Tôn Vũ chỉ chú ý đến mấy chư hầu nổi danh, hắn không để ý đến Đào Khiêm, càng không thể nào để ý đến đám tướng lĩnh thủ hạ của bà.
123 Lúc này người đứng xem càng lúc càng đông, tất cả người đi ngang qua đều vây quanh lại đây. Tôn Vũ nhìn trái nhìn phải, cảm thấy đã đủ huyên náo rồi, hắn nở nụ cười nói với Mi Phương: "Nếu như cô không sợ ta, sao không tiếp nhận khiêu chiến của ta? Nếu ta thua sẽ đưa cô hai mươi kim, quỳ xuống đất dập đầu tạ tội.
124 Ngày hôm đó Tôn Vũ dậy thật sớm. Khách sạn cũng không phải nơi yên tĩnh, sáng sớm rời giường đã nghe thấy tiếng rao bán bánh bao, bán sữa đậu, bán dầu cháo quẩy dưới lầu.
125 “Hì hì! Xin chào Mi nhị tiểu thư!’. Tôn Vũ tiện tay bắt chuyện. “Ngươi chờ làm trò hề đi. ” Mi Phương cay nghiệt đáp lại, một chút lịch sự cũng không có.
126 “Ha ha ha!” Đám người ủng hộ Mi gia lập tức phá lên cười: “Dế nhũi Hà Bắc tính nhanh chắc gì đã thắng. Chỉ cần sai một số thôi là coi như ngươi thua đó.
127 Ông chủ lầu Bá Vương vội vàng từ chối: “Việc này thì không cần! Nhờ Lý Nam huynh đệ mà công việc làm ăn của lầu Bá Vương bây giờ cực kỳ phát đạt, danh tiếng cũng tăng cao,làm sao có thể nhận quà của huynh đệ được.
128 Trên bàn có một tô canh gà nhìn rất đẹp mắt. Tôn Vũ gắp một miếng bỏ vào trong miệng. Hương thơm nồng đậm, vị canh thanh đạm, ăn vào thoải mái đến tận xương cốt.
129 -----o0o----- Ba ngày sau, lầu Bá Vương đã giăng đèn kết hoa, so với lần quyết đấu cùng Mi Phương trước đó thì càng náo nhiệt hơn. Trong lầu tất cả các bàn ghế đều được thay mới, lau chùi sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không thấy.
130 Hai mươi bản tính được xếp thành hai hàng trên mặt bàn giữa sân đấu để cho tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ ràng. Lúc này trên người Tôn Vũ nhấp nhoáng lục quang.
131 Kim quang tỏa sáng khắp đường phố, đám đông vây xem tức thì bị chấn kinh. Đối với những người này mà nói, cả đời bọn họ nhiều nhất cũng chỉ chứng kiến võ tướng kỹ lục sắc hoặc hồng sắc, đã lúc nào gặp qua văn thần võ tướng đỉnh cấp kim sắc đâu? Khi “Lý Nam” bắn ra kim quang bốn phía, mấy nghìn người vây quanh đều choáng ngợp.
132 Tôn Vũ vừa định đi, đột nhiên có một tên mắt ti hí mặc quần áo hoa lệ đi đến trước mặt, thì ra là Tào Đức! Tào Đức ôm quyền nói: “Lý tiên sinh, ta tên là Tào Đức, trên đường đến đây chúng ta đã từng gặp qua… Lúc đó đường xá chật hẹp, dường như có chút bất tiện, có điều việc nhỏ ấy tiên sinh không cần lo lắng, ta muốn nói vài lời cùng tiên sinh, không biết có được không?” Hơ, Tào gia đã cử người đến rồi.
133 Mọi người hàn huyên một hồi, Mi Trúc cẩn thận quan sát "Lý Nam". Nàng thấy người này dáng người tầm thước, ngũ quan đoan chính, điểm khó coi duy nhất chính là hàng râu mép trông như đồ giả kia, không biết vì sao hắn muốn để râu khó coi như thế.
134 -----o0o----- Duyện châu ở phía tây bắc Từ châu nên Tôn Vũ và Từ Hoảng đi về phía tây thành. Lúc này sắc trời sắp tối, cửa thành chỉ cho ra, không cho ai vào.
135 Mi Phương từ từ nhắm mắt lại, chỉ cảm giác một luồng khí lướt qua trước thân. Sau đó ba tiếng kêu thảm thiết vang lên trước mặt, tựa hồ là của ba tên xấu xí kia.
136 Bình minh lên, thi thể xung quanh chùa được chất thành đống. Trong đó có hơn một trăm xa phu, mấy chục tặc binh bị Tôn Vũ và Từ Hoảng giết chết, còn có hơn mười tăng nhân mất mạng.
137 Đến giữa trưa, viện quân từ Duyện châu đã tới. Thì ra Tào Tung phái cháu trai đi đến Duyện châu cầu viện tại nửa đường gặp được binh lính do Tào Tháo phái tới tiếp ứng.
138 Trong quân Từ châu dấy lên một trận kích động nho nhỏ. Bọn lính đàn ông quanh năm bị nữ nhân thống trị, ai không từng mộng tưởng trở nên nổi bật diễu võ dương oai.
139 Thoáng cái đã qua mấy ngày, hậu hoa viên Mi phủ. Sau khi đổi lại thân phận của mình, Tôn Vũ tạm thời ở lại Mi phủ. Đào Khiêm phái người đưa một ít công văn và tin tức trọng yếu cho Tôn Vũ để hắn hỗ trợ tham gia phòng ngự thành Từ Châu.
140 Tôn Vũ hét lớn: "Người tới hay xưng tên họ!" Kỹ sĩ ngũ sắc kia nghe hắn rống lên liền lảo đảo rơi xuống ngựa. Binh sĩ Từ Châu kinh hãi, nhao nhao bàn tán: "Tôn Tầm Chân tướng quân quá lợi hại! Rống một tiếng có thể đánh rơi địch xuống ngựa.