61 Sở Vân cố ý dùng hai chữ ý đồ, điều đó tỏ rõ thái độ kiên quyết và cứng rắn của chàng. Tống Bang là một nhân vật lịch duyệt giang hồ, nhạy bén hơn người, qua lời nói ấy của Sở Vân, ông ta hiểu ý chàng tỏ vẻ không hài lòng, tuy vậy ông ta vẫn không hề thay đổi thái độ, bình tĩnh nói tiếp :- Lão phu đoán rằng Sở huynh biết rõ mối quan hệ giữa lão phu và Lê cô nương như thế nào rồi!Thấy Sở Vân gật đầu, Tống Bang nói tiếp :- Lê cô nương xuống núi đã mấy tháng nhưng hành tung không rõ, Đại đầu lĩnh hết sức lo lắng, lão phu lại càng nóng ruột như lửa đốt, ăn không biết ngon, ngủ không đẫy giấc.
62 Tống Bang cười ha hả nhìn Sở Vân bội phục nói :- Nơi thôn dã mọi thứ đều thiếu, hiền điệt cứ tự nhiên đi thôi!Sở Vân cảm thấy áy náy nói :- Tống nhị đương gia tiền bối, dù sao cũng là khách, làm chủ thế này, vãn bối cảm thấy không yên tâm chút nào!Cổ Yển La Hán nói ngay :- Sở lão đệ đừng khách khí, người khách khí tức coi Tống tiền bối là người ngoài mất rồi, như thế bất tiện lắm!Sở Vân cảm thấy dù là dã ngoại nhưng Tống Bang và những người của họ chuẩn bị đồ ăn thức uống quả là chu đáo.
63 Nghe đến đây Lê Tường bỗng nghĩ đến một việc mà nàng không muốn nghĩ đến :- Vân ca anh còn định truy đuổi Tiêu Vận Đình không?Sở Vân không trả lời mắt chàng hiện lên tia sát khí, chàng đứng dậy hôn lên tóc nàng nói :- Hãy ngủ đi người vợ yêu quý của anh, trong ba tháng ấy em hãy luôn luôn nhớ tới anh.
64 Sở Vân đưa tay tóm lấy gáy người ấy dựng dậy. Người ấy sắc mặt trắng bệch đầy vẻ căm phẫn, tuổi chừng hai bốn hai lăm, hai mắt mở to trừng trừng nhìn vào Cổ Yển La Hán.
65 Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ đưa mắt nhìn những người thuộc Mãng Long hội đang đứng quanh đó một lượt rồi nói :- Bẩm Minh chủ có hai quái khách bất minh đang cùng Lãnh hoàn chủ vờn nhau, bổn tòa đã phái Cung Ninh đi yểm trợ rồi!Sở Vân nói giọng lạnh băng :- Được rồi! Ôi xin Khố hoàn chủ lùi ra, đứng bên giám trận.
66 Theo những tiếng động ấy, sắc mắt Sở Vân cũng dày lên lớp sương mờ sát khí, vì chàng đã nhận ra sau lưng mình là vô số những ám khí bắn tới như một trận mưa tử thần bao phủ cả thân hình phía sau lưng mình.
67 Những đốm hàn quang lạnh lẽo bức phá đánh bật thế công đồng lĩnh của Trần Hạc rồi như một tia chớp từ trên trời cao xé không gian xuyên thẳng qua lớp chưởng ảnh dày đặc, chĩa thẳng vào ngay yết hầu của Cửu Luân Quân Tử Cổ Phàm chính xác đến kinh người.
68 Sở Vân bước tới mấy bước chọn một chỗ thuận lợi để quan sát ba trận ác đấu đang diễn ra lúc bấy giờ. Trong ba cặp đấu ấy, người đang ở trong tình trạng nguy khốn nhất là Trí Cuồng Sĩ Lương Kiên, lúc ấy không còn khả năng đối phó nữa, thậm chí ngay cả những chiêu thức phòng thủ của một kẻ võ lâm giang hồ cũng không còn khả năng thi thố nữa.
69 Sở Vân giật mình cố nở một nụ cười nhưng trong lòng hết sức lo lắng, hít một hơi chân khí chuẩn bị ứng phó. Hỏa Lôi Thủ tức đến đỏ bầm cả mặt, rút ngay một lưỡi trủy thủ dị hình ra tay, còn Thiên Lôi Thủ Chu Uy thì đưa tay ra dấu cho Vu Nghi chớ vọng động, rồi bước xéo sang bên chừng ba bước, đưa mắt nhìn đối thủ nói :- Chỉ có như thế mới có thể phân định được tất cả.
70 Sau một lúc trầm ngâm Sở Vân mỉm cười nói :- Để cho mọi người được tự do đề xuất ý kiến theo tại hạ nghĩ, như vậy sẽ đỡ căng thẳng hơn phải không? Thôi, bây giờ cố ăn uống thêm chút nữa để có sức mà trao đổi, lo toan công việc!Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ nói ngay :- Minh chủ, bổn tòa không muốn trở về, bổn tòa là người đầu tiên tình nguyện đi theo Minh chủ hành động!Cổ Yển La Hán cạn ly rượu nói :- Cái gì, người là kẻ đầu tiên à? Ta mới là người đầu tiên! Khố hoàn chủ, người là kẻ có thân phận, có địa vị, nhưng không thể ép người khác được!Sở Vân nhìn mọi người bình tĩnh nói :- Đó không phải là việc gì lớn lắm, các vị tranh nhau làm gì? Tại hạ đã quyết định Lý Khải về Ngân Thanh Song Long, nơi đó thông báo cho Cừu phó minh chủ và mọi người.
71 Sáu ngày sau đó tại Liễu Thụ quan nơi biên giới. Ba con ngựa chầm chậm đưa ba kỹ sĩ vào cổng thành tiến vào thị trấn. Nơi này trước kia là nơi tranh giành nhau giữa các thế lực nơi biên ải, nhưng gần đây đã trở thành nơi thanh bình, buôn bán sầm uất náo nhiệt.
72 Thế là có Tam đường Ngũ đà của Đại Hồng sơn đưa rước, đoàn người ngựa của Kim Điêu minh tiến vào đại bản doanh của họ. Trời đã về chiều, cảnh rừng núi vẫn một màu xanh thẳm, chẳng mang dáng dấp mùa thu chút nào.
73 Bách Hoa Tiên Tử Triệu Ái nhìn Cổ Yển La Hán chậm rãi nói :- Ôi nói ra có thể các vị không để mắt đến, người bạn già của đại ca là sư thúc của Bạch Vân sơn trang chủ Gia Cát Đồ gọi là Thanh Sám Hề Tiêu, con trai của ông ta là Hề Du biệt hiệu là Kim Hoàng Phi Anh.
74 Lưỡng Thế kiều. Cây cầu nối liền hai thế giới. Sở Vân dừng lại đưa mắt nhìn cây cầu. Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ, Cổ Yển La Hán vào Khoái Đao Tam Lang Lý Khải đứng ba phương vị khác nhau vây quanh chàng, bảo vệ.
75 Sở Vân nhìn thẳng vào khuôn mặt bà ta, trang nghiêm nói :- Triệu phu nhân, mọi việc hôm nay tất cả trách nhiệm và hậu quả đều do Lê đại đương gia và Triệu phu nhân người phải gánh chịu lấy.
76 Lê Tường hốt hoảng, đâm bổ vào lòng Sở Vân khóc hét lên nói :- Vân ca, em không trách anh đâu. Em cũng sai lầm mà! Hôm nay đáng ra em không nên về sớm, mà cứ như mọi ngày chờ anh từ sáng đến đêm ở Quy Lai Phong.
77 Vừa lúc ấy cánh cửa lại mở, một thiếu nữ bưng vào một mâm thức ăn thơm phức, Lê Tường chợt nhớ ra, bẽn lẽn thanh minh :- Chết thật, anh, em quên mất là anh chưa kịp ăn gì!Sở Vân hít một hơi dài mùi thức ăn thơm ngon đang lan tỏa khắp phòng nói :- Mùi thức ăn thơm quá, bụng anh sôi lên đây này.
78 Nghiêm Tiếu Thiên đỏ cả mặt, ngoảnh lại nhìn phía đôi mắt thân quen đang nhìn mình một cái rồi hơi ngượng, hỏi to lên :- Ha ha mà này, tại sao cái gì Biện huynh cũng biết cả vậy?- Có gì khó đâu, một là có Sở huynh nói lại, hai là từ thái độ của lão huynh mà Biện mỗ suy luận ra.