41 Lê Tường nguýt Cô Yển La Hán một cái rồi bước tới gần Sở Vân, nói khẽ:- Ta phải đi thôi! Đêm nay ngươi nghỉ nơi nào?Sở Vân chợt giật mình trước câu hỏi ấy, chàng chợt nhận thấy trong tất cả các câu hỏi của Lê Tường có sự ấm áp vì nhất cử nhất động của người thiếu nữ ấy thể hiện một tình cảm nào đấy mà chàng không thể diễn tả bằng lời được.
42 Những tiếng vó ngựa đều đều vọng tới, và những tiếng bánh xe nghiến xuống mặt đường vang lên trong đêm khuya. Bên đường có hai bóng người bay vụt đến như hai cánh chim ngăn đường chiếc xe nọ.
43 Bỗng mặt Sở Vân trở nên đanh lại, chàng nói giọng pha chút hờn căm:- Không phải là tất cả, nhưng như vậy cũng quá đủ rồi. Cô ta sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho cả cuộc đời, cô ta sẽ được đền bồi bằng sự lừa đảo, độc ác của đời!Lê Tường mãi mới thốt lên một tiếng:- Ngươi.
44 Đêm đó tại đại sảnh đường của anh em nhà họ Hướng có mở một đại yến. Mọi người không phân chủ khách, vui vẻ thân mật tham dự đầy đủ. Trong bàn tiệc, mọi người sôi nổi trò chuyện bàn bạc về những sự việc xảy ra trong võ lâm, và ai nấy đều không ai bảo ai, nhưng mỗi người đều để ý đến một vị khách mới đến ngồi bên cạnh Sở Vân.
45 Sở Vân đưa rất ngăn chặn thuộc hạ không cho phát tác, nói:- Tình hình như thế này thì có lẽ chẳng còn nói lý nói lẽ gì được nữa, phải không nhị vị?- Đúng, ai mạnh hơn thì chân lý thuộc về kê ấy.
46 Là những cao thủ tuyệt thế, Đâu Mâu song hào qua một hồi đấu nội lức cảm thấy khí huyết đảo lộn, đầu hôn mắt hoa thì biết đối tllủ của mình cũng phải tổn hao cỡ chừng ấy chân khí, nhưng nhìn thấy hai người kia vẫn ung dung tự tại thì hai kỵ sĩ cổ đại này cảm thấy lo sợ e rằng mình đã thất bại rồi chịu đựng không nổi nữa!Nhìn cục diện trận đấu, thần sắc ánh mắt của từng đối thủ Sở Vân hiểu cả rồi.
47 Cả Cổ Yển La Hán và Lê Tường đều kinh ngạc ngoái nhìn Khố Ty, không biết lý do vì sao trong bối cảnh như thế này mà ông ta lại có thể vui vẻ cất tiếng cười được.
48 Sở Vân móc trong túi ra một nắm bột mịn như cát có màu xám đen lấp lánh rải xuống đất dùng mũi chân xoa đi, thế là hòa lẫn vào nền đất, động tác ấy của Sở Vân rất kín đáo nên hai Giáp sĩ nọ không phát hiện được, họ cứ nhìn về con đường cái quan.
49 Sở Vân vẫn cười, cười một cách rất lạ lùng, rồi đưa tay đón lấy bình rượu Ngân Giáp Sĩ đưa cho, bình tĩnh nói :- Ông bạn, dưới gầm trời này, không có việc gì Sở mỗ này không dám làm.
50 Sở Vân đoán không sai, đằng phía sau nhà có một dãy cửa sổ nhưng đóng kín im ỉm. Chàng khẽ mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo và nhẫn nại, bởi chàng đã nghe thấy có tiếng người đang nói, tiếng của người con gái, giọng nói ấy cho dù trăm vạn năm sau, dù bất kể ở thế giới nào, thì chàng vẫn nhận ra, đó chính là giọng nói của Tiêu Vận Đình.
51 Kim Giáp Sĩ rùng mình, đưa mắt ra hiệu cho Ngân Giáp Sĩ có liệu bề trốn chạy, chẳng chạy là chết, chỉ còn mạng sống nhưng là kiếp sống thừa, đê hèn, nhục nhã.
52 Không khí yên lặng xung quanh khiến cho Lê Tường như sực tỉnh ngộ, nàng buông Sở Vân ra, ân hân nói :- Tha cho em, anh nhé, em làm anh đau lắm phải không?Nói rồi Lê Tường chăm chú xem xét các vết thương trên người Sở Vân, mỗi lần nhìn thấy một vết thương mới, nàng lại nhăn mặt đau đớn.
53 Bỗng từ phía cuối nhà có tiếng cười hà hà của Cổ Yển La Hán vang lên, ông ta nói :- Hai đứa ở trong đó mà không báo hiệu, làm cho ta tưởng là có yêu quỷ gì nói chuyện nên sợ hãi quá buộc phải dùng câu thần chú trấn tà của Miêu Sơn đạo sĩ mà ta đã học được năm xưa.
54 Sau đó Sở Vân và Nghiêm Tiếu Thiên đắp lại ngôi mộ y như cũ, rồi cả hai bàn nhau lập tức đuổi theo về phía ngã ba, Sở Vân đi theo tay phải, còn Cổ Yển La Hán thì đi về phía tay trái tiếp tục truy lùng.
55 Tiêu vận Đình mở to đôi mắt, đầy vẻ thương xót, đau khổ nhìn Bạch Vũ công tử oằn oại cả thân mình đau đớn bởi những vết thương, kêu lên thê thảm :- Sở Vân, xin đừng dày vò anh ấy như thế.
56 Sở Vân nhìn lão nhân mà có đôi mắt rất lớn kia, cười nói :- Đúng, đó cũng chính là điều mà tại hạ muốn thưa cùng tiền bối. Lão già có khuôn mặt từ bi ấy bỗng cất tiếng cười cuồng loạn và vẻ mặt từ bi cũng biến mất theo tiếng cười mà thay vào đó là một gương mặt hung ác.
57 Sở Vân đưa mắt nhìn quanh, trên nghĩa địa thê lương này bốn bề vắng ngắt, không một tiếng động, gió thổi hiu hiu làm lắc lay những ngọn cây thấp thấp, phát lên những tiếng lào xào lạnh lẽo.
58 Sở Vân tỏ ra hết sức bình tĩnh, ung dung bước tới, Cổ Yển La Hán chạy lại vừa chạy vừa tháo Kim cô vỹ cười nói :- Lão đệ ta thấy trận đấu này chắc là giết cho long trời lở đất, mịt mù không gian đấy.
59 Sở Vân hít một hơi mặt đỏ bầm lên vì tức giận, thét một tiếng vung chưởng giáng về phía tên đại hán phía phải. Tên đó hừ một tiếng, phản kích chín đường đao, ánh đao lóe lên như chớp, dũng mãnh vô cùng.
60 Ngồi tựa vào lòng Sở Vân, Lê Tường đưa tay sờ lên cánh tay của chàng vuốt ve, bỗng nàng ngồi thẳng dậy đưa tay vén tay áo rộng của Sở Vân lên, nhìn những vết tím bầm sưng phù trên cánh tay chàng ngạc nhiên kêu lên :- Sở Vân! Cái gì thế này?- Đó là kiệt tác của Tử Trượng Trấn Thiên Bao Hồng Ô đó, tất cả là mười một trượng!Lê Tường đau đớn kêu lên :- Hắn làm sao mà lại đánh với anh? Em nhớ lão ta trước sau đều truy đuổi em cơ mà.