121 “Mạt tướng Dương Hổ, tham kiến công tử!”Dương Hổ cung kính hành lễ, cử chỉ linh hoạt, động tác dứt khoát, không có chút gì ngượng ngập phân vân. Bên trong doanh trướng, thương mâu tua tủa dựng đứng như rừng, chỉ duy nhất một nam tử bạch y thanh nhã đơn bạc đoan nhiên tĩnh tọa trong luân y, nhưng dáng ngồi nghiêm nghị thẳng tắp lại khiến y trở nên như tâm điểm của toàn bộ thế gian, tự nhiên cuốn hút, hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người.
122 Cánh cửa sắt nặng nề bị đẩy ra chậm chạp, tiếng ken két ma sát phát ra nghe rợn người. “Công tử, toàn bộ binh khí của Cốc Gia thành đều để cả ở đây. ”Trải dài trước mắt, không biết cơ man nào là khí giới, cơ quan các loại, hàn khí sắc bén cùng ánh thép lạnh lẽo loang loáng trong cảnh âm u rờn rợn trong phút chốc cuốn lấy toàn bộ chú ý của Vô Song công tử.
123 Trúng kế rồi!Nhận thức được tình hình hiện tại, Mao Lợi Cố kinh hãi khiếp đảm, nhưng để trấn tĩnh quân tâm, hắn buộc phải tự trấn tĩnh mình, cố gắng đứng vững giữa ba quân, tự mình chỉ huy dập lửa, ít ra có thể phá cổng thành mà ra, hội hợp với đại quân bên ngoài.
124 ‘Tiềm long chi uyên’ vừa hạ màn, tướng lĩnh Bát Phương Thành đã tề tựu đông đủ tại sảnh đường thương thảo quân tình. Công tử bước tiếp theo sẽ làm gì? Hai mươi vạn quân sĩ này cuối cùng đi đâu về đâu?Phương tiểu hầu gia nghe chúng tướng tranh nhau nêu chính kiến của mình, rất có hứng thú với việc quan sát đủ loại biểu hiện cảm xúc, thái độ của thuộc hạ.
125 Phương tiểu hầu gia nắm chặt mảnh thư nhỏ trong tay, tức tối lầm bầm: “Cuối cùng cũng chịu nhớ là phải trở về rồi đấy!”Chư tướng xúm xít lại hỏi: “Là thư của công tử gửi về sao?”“Không phải y còn ai vào đây!” – Nói đoạn, thật cẩn thận giấu kỹ mảnh giấy.
126 “Công tử làm sao chết được chứ? Nói dối, gạt người, gạt người!!!” – Trương Tẫn Nhai tay đấm chân đá mấy người thị vệ, đôi mắt tiểu tử đỏ ngầu, hệt như một con cọp nhỏ giương nanh múa vuốt.
127 Ngoài kia, mọi người xôn xao rằng mình đã chết…Phương Quân Càn khởi binh tấn công Đại Khánh hoàng đô…Bát Phương quân liên tiếp hạ ba mươi thành, chẳng bao lâu nữa sẽ đánh tới thành Như Vĩnh…Chúng dân đại nộ, máu tươi năm bước, thiên hạ đại tang.
128 Mảnh giấy mỏng manh đáp trong tay Phương Quân Càn khẽ run rẩy, trên đó, chỉ độc một dòng chữ: Mời người quá bước Tụ Thủ Nhai. Nét chữ thanh tú, khoáng đạt, tâm ý hàm ẩn, sâu xa.
129 Tiếu Khuynh Vũ đưa mắt nhìn xuống Bích Lạc kiếm trong tay mình, ánh thép biếc xanh tựa con rắn mềm mại uốn lượn trên thân. Để rồi cuối cùng, khẽ khàng buông tiếng thở dài, xoay ngược chuôi kiếm, đưa Bích Lạc trở về tay Phương Quân Càn.
130 “Không thể nào…”Tướng lĩnh Bát Phương thành đưa mắt nhìn nhau, bàng hoàng ngơ ngác. Chiếu theo lời Hầu gia vừa nói, vậy chẳng lẽ…Tái ngộ công tử, bọn họ phải dùng kiếm đao giáp trụ chào đón người sao?!“Đừng nhìn ta như vậy,” – Phương tiểu hầu gia hoảng hốt bối rối khoát khoát tay, “Thành thật mà nói, bổn hầu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cùng Khuynh Vũ giao chiến sa trường.
131 Từ tận cùng không gian mênh mông bạt ngàn dội lại thanh âm rền vang tựa sấm, nơi chân trời mờ mờ xa tít tắp hiện ra một dải băng trắng, dải băng trắng ấy di chuyển với tốc độ kinh người, lan rộng cực nhanh, hệt như những quả cầu tuyết lăn xuống từ đỉnh núi, càng lăn càng phình to, rồi hợp nhất lại thành một đại dương mênh mông màu trắng bạc, phủ lên tràn ngập màu vàng của mặt đất, dõi mắt trông xa, không khác gì một trận bão tuyết vừa kéo qua, bao trùm đại địa một màu trắng xóa.
132 Cầm thanh không ngớt cổ vũ ba quân, dồn dập như vạn ngựa vút bay, mãnh liệt tựa núi lở biển trào!Theo chân Bát Thập Tứ vân kỵ mở đường tiên phong, thủ quân lúc này giống như mũi dùi nhọn hoắt chậm rãi từng chút một lún ngập xuống bùn cát.
133 Khi Thích Vô Ưu bước đến cửa thư phòng, liền nhìn thấy Tiếu khuynh Vũ thong thả ngồi trước thư án ghi chép gì đó. Ánh dương từ cửa sổ rọi vào, đáp lên mái tóc đen nhánh, tuyết y thanh khiết, gương mặt ôn nhu, lên những ngón tay cầm bút thanh mảnh tinh tế của y, nhảy múa trên cuộn giấy Tuyên trắng muốt trải rộng.
134 Ra khỏi doanh trướng của Tiếu Khuynh Vũ, Thích Vô Ưu nhịn không được bèn hỏi: “Tiểu hầu gia, thật sự chính ngài đã chỉ thị Lao Thúc đả thương công tử sao?”Phương Tiểu hầu gia khựng lại, quay đầu sang: “Thích quân sư vì sao lại hỏi như vậy?”“Chẳng qua là, Vô Ưu thấy ngay lúc đó Tiểu hầu gia run lên, dường như cũng không lường được việc Lao Thúc đột ngột ra tay với công tử, vậy nên mới có câu hỏi này.
135 Đưa Tiếu Khuynh Vũ vào trong phòng rồi, Trương tiểu bằng hữu nhanh nhẹn chạy đi nhóm lò sưởi, bận rộn giúp công tử thay áo khoác ngoài ẩm ướt lạnh lẽo, tiện thể ném cho Phương tiểu hầu gia vài cái liếc mắt sắc như dao cạo.
136 Hình tượng Vô Song công tử lưu danh sử sách là một con người không những mâu thuẫn mà lại còn phức tạp đến tột cùng. Y quyền cao chức trọng nhưng lại thích ẩn dật sơn lâm, y lãnh khốc vô tình nhưng lại thương dân yêu nước, từng chính tay hạ thủ ám sát Hoàn Vũ Đế, nhưng khi Hoàn Vũ Đế lâm nguy cũng chính y ở sát bên cạnh ngàn dặm tiến lui.
137 Phương Quân Càn không chiến tự thắng, đại công cáo thành là chuyện đương nhiên, chẳng có ai rỗi rãi đi hoài nghi chuyện thắng thua được mất của quá trình giành giật hoàng vị này cả.
138 ‘Xủng xoẻng xủng xoẻng’ – theo từng cử động của Phương Gia Duệ, những xiềng xích vướng víu trên tay lão không ngừng va đập, phát ra âm thanh chói tai rợn người.
139 “Phương Quân Càn, ngươi lẽ ra không nên thật tâm yêu nó mới phải chứ?” – Phương Gia Duệ nhìn lom lom Phương Quân Càn, cười mỉa mai, “Yêu một tên nam nhân, một kẻ tàn phế, con trai của kẻ thù giết cha, thậm chí còn có thể là đệ đệ ruột thịt với ngươi!”Lại một đấm nữa!Phương Gia Duệ ộc ra một vũng cả răng lẫn máu.
140 Tiếu Khuynh Vũ bị hơi lạnh làm cho giật mình tỉnh dậy. Đệm giường cũng không thể nói là thiếu độ ấm, cửa sổ cũng không thể gọi là chưa chốt chặt, nhưng Tiếu Khuynh Vũ vẫn thấy toàn thân lạnh đến phát run, giật mình từ trên giường bật dậy! Thần trí bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.