161 Một lời đề nghị nhỏ nhẹ dịu dàng, tha thiết thâm tình như thế này, trái lại khiến cho Phương Quân Càn bất chợt nảy sinh một khao khát muốn bảo đảm chắc chắn vì cảm giác bất an cứ không ngừng nhộn nhạo trong lòng.
162 Trường phong vạn dặm, bụi cuốn đất tung. Một trận vó ngựa rầm rập từ xa dội lại, càng lúc càng gần, người đi trên quan đạo nghe tiếng vó câu ai ai cũng hiếu kỳ quay đầu, nhìn về phía cuối con đường.
163 “Khuynh Vũ đã từng ngắm mặt trời mọc chưa?”“Ở đồng bằng và duyên hải đã được ngắm rồi. ”“Vậy ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi thì sao?”Khựng lại một giây, gương mặt thoáng hiện lên vẻ trầm ngâm tư lự, nuối tiếc như có như không: “Chưa từng.
164 “Nhị… nhị vị khách quan muốn… muốn tới đâu ngồi?” – Chỉ biết há hốc mồm nhìn hai nam nhân như thiên tiên giáng thế từ lúc họ vừa bước chân vào quán, tiểu nhị lúc này mới tạm thời trấn tĩnh hoàn hồn, động đậy tay chân, rối rít từ phía sau lưng lót tót chạy ra đằng trước mặt.
165 Bình minh. Thái dương còn ẩn trong mây, ráng hồng rực rỡ, nhuộm cả trời đất một màu phơn phớt dịu dàng, mặt hồ trong veo, soi bóng mây đáy nước, e ấp như thiếu nữ ưng ửng má đào, gió nhè nhẹ lướt, thổi sóng lăn tăn, nắng ban mai như tan ra thành muôn nghìn hạt kim sa lấp loáng mặt nước, lung linh dập dềnh.
166 “Đây rồi!” – Một giọng trầm trầm rất gần, nghe khẩu âm, dường như là người Liêu Minh. Một sát thủ bịt mặt lớn tiếng hỏi: “Sao lại không thấy Tiếu Khuynh Vũ?!” Nghe ngữ khí của gã, có vẻ như phen này muốn một mẻ hốt trọn.
167 ‘Soạppp’Hai thân hình một hỏa hồng một tuyết bạch đột ngột xé nước trồi lên!“Rốt cuộc cũng đuổi được bọn chúng…” – Cùng với giọng cười gượng gạo chẳng còn chút sức lực, gương mặt Tiếu Khuynh Vũ hiện lên nhợt nhạt tái xanh.
168 “Nhị vị khách quan có muốn thêm một bát nữa không?” – Chủ quán tuổi còn khá trẻ điệu nghệ vắt khăn lên vai bước đến. Hoàn Vũ đế hứng thú quan sát anh ta từ đầu đến chân: “Ta nhớ lần trước đến đây chủ quán không phải là ngươi, chẳng lẽ đổi chủ rồi à?”“Vị khách quan đây nhớ kỹ ghê, cha tôi hai năm về trước đã giao lại quán vằn thắn này cho tôi quản lý.
169 “Công tử, chân của người sao lại…” – Tướng quân thủ thành thoáng nhìn thân ảnh thanh lãnh cô ngạo mà tuấn tú khôi ngô quen thuộc, hai chữ ‘hỏng rồi’ rốt cuộc tắc nghẹn trong cổ họng không tài nào thốt ra nổi.
170 “Vân Hỏa, ngươi nói thử xem, trên thế gian này cái gì là quý giá nhất?”Vân Hỏa ngẩng đầu lên, nhận thấy sắc mặt công tử trầm lặng như nước hồ sâu, chẳng gợn ba đào: “Mất rồi lại được, được rồi lại mất.
171 Đôi ngươi trong vắt như nước hồ thu đảo nhẹ, ánh mắt lạnh lùng thấu triệt của Vô Song công tử lướt qua người Trương Tẫn Nhai, nhàn nhạt nói: “Vi sư năm lần bảy lượt dặn dò ngươi phải ngoan ngoãn ở lại tiểu lâu Hoàng thành, lời của vi sư, ngươi xem là gió thoảng qua tai có phải không?”Tiêu rồi, công tử quả nhiên là nổi giận.
172 “Bệ hạ cuối cùng cũng tỉnh lại, đúng là Bồ tát phù hộ, Bồ tát phù hộ!”“Văn võ bá quan đây ai nấy cũng ngày đêm cầu nguyện cho Bệ hạ bình an vô sự!”“Bệ hạ hồng phúc tề thiên, cát nhân thiên tướng, vạn thọ vô cương, tất nhiên sẽ không việc gì rồi!”Hoàn Vũ đế vừa mới tỉnh dậy đã nghe xung quanh mồm năm miệng mười ồn ào như vỡ chợ, đầu choáng váng muốn nứt ra.
173 Rất lâu sau này, chúng thần trong lúc tò mò đã hỏi Hoàn Vũ đế, làm sao mà chỉ nhìn qua một lần đã nhận ra Vô Song công tử không còn nhìn thấy gì nữa, hay là trong lúc vô ý, công tử đã để lộ sơ hở gì chăng.
174 Suốt thời gian Bách thảo thần y cẩn thận bắt mạch cho Tiếu Khuynh Vũ, lòng Hoàn Vũ đế nóng như lửa đốt, tưởng chừng hàng vạn con sâu đang bò lúc nhúc bóp nghẹt trái tim hắn, đau đớn cùng hoảng sợ khôn xiết.
175 Đang khi Dư Nhật từ trong phòng mình bước ra, bất thần bị một cái bao bố chụp lên đầu!Đây là… cho dù Dư Nhật có ba đầu sáu tay, bảy mươi hai phép thần thông biến hóa cũng bị màn tập kích đột ngột từ trên trời rơi xuống này khiến cho trở tay không kịp.
176 Ngày phẫu thuật cho Tiếu Khuynh Vũ càng đến gần, Bách thảo thần y lại càng nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. “Bệ hạ!”Phương Quân Càn từ phía sau đống văn kiện ngước đầu lên, nhìn thấy Dư Nhật bộ dạng bồn chồn, muốn nói mà lại không nói được.
177 “Bệ hạ, người đã sẵn sàng chưa?” – Dư Nhật niệp ngân châm trong hai ngón tay, hơ qua hơ lại trên ngọn lửa để khử độc. Hương thơm thanh khiết mát lạnh của đào hoa thoang thoảng len vào khứu giác của Phương Quân Càn, làn hương thân thương như mời người thả lỏng, hòa quyện, tan chảy.
178 Hoàng đô Đại Khuynh. Ngự hoa viên. Khó khăn lắm Tuyệt thế song kiêu mới có dịp nhàn hạ ngồi uống trà chuyện gẫu với nhau như thế này. Trương Tẫn Nhai tiểu bằng hữu tha thẩn gần đó đến phát chán, nghịch nghịch mấy mũi ám khí, ném chụp quăng bắt, xem chừng cũng rất có kỹ thuật, bài bản hẳn hoi.
179 Ở trên đời, duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó chiều nhất. Nghị Phi Thuần và Trương Tẫn Nhai, một người là phụ nữ, một kẻ là tiểu nhân, đụng đầu nhau một chỗ tuyệt đối là sai lầm, trăm lần sai nghìn lần sai.
180 Khi trụ trì Tướng Quốc tự Liễu Trần đại sư đến tiểu lâu theo lời mời, Tiếu Khuynh Vũ đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong sân nội viện, thân người mảnh khảnh lọt thỏm trong chiếc trường sam tuyết bạch.