141 “Hoàng Phủ đại nhân, của ngài đây là…?” – Nhìn người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen mang theo một ôm lỉnh kỉnh những giấy tờ bản vẽ xăm xăm bước đến, Thích Vô Ưu không khỏi lấy làm lạ.
142 Công tử Vô Song chậm rãi nhấp một ngụm trà, ngữ khí đạm mạc man mác tịch liêu: “Tuổi xuân tươi đẹp, lam ảnh hồng nhan đều chỉ là khói mây qua mắt, trăm năm rồi cũng về hư vô, xinh đẹp hay xấu xí, phú quý hay bần cùng nào có điểm gì khác nhau? Huống chi… lão thiên kia đã bao giờ hậu ái cho Tiếu Khuynh Vũ? Hồng trần vạn trượng mênh mông, lăn lộn trầm luân hai mươi năm có lẻ, Tiếu mỗ chỉ thấy mệt mỏi mà thôi.
143 “Hầu gia, Hầu gia! Có chuyện lớn không hay rồi!” – Thích Vô Ưu tay nắm chặt tin tình báo hớt hơ hớt hải xông vào đại môn. Trước tiên y đảo mắt nhìn quanh, cẩn thận xác định không có Vô Song công tử ở đó, đến lúc này mới yên tâm mặt mày tái nhợt, hai tay run run dâng bức tấu chương phải vất vả trèo đèo lội suối đưa về lên bàn.
144 Đối với quy mô của đại điển đăng cơ mà nói, quan viên Bát Phương thành trên dưới không ngớt tranh luận. Phương tiểu hầu gia kiên quyết phản đối phô trương lãng phí, lý do tất nhiên vô cùng nghiêm túc không thể bắt bẻ được: trước mắt, hiện tại là lúc trong ngoài cực kỳ rối ren, trong nước không đồng thuận, lân bang chực chờ rình, những quy củ lễ tiết rườm rà rắc rối nhất thiết phải càng tinh giản càng tốt!Ý tứ đó khiến cho những vị đại thần có lòng cần chính tiết kiệm, thương dân như con cũng phải bất giác cảm động.
145 “Tẫn Nhai,” – Ngày hôm đó, công tử dạo gần đây vốn ít nói kiệm lời bỗng nhiên mỉm cười hỏi cậu, “Chúng ta rời khỏi đây có được không?”“Vì sao vậy công tử?” – Đôi đồng tử tròn xoe đen láy của Trương Tẫn Nhai mở to nhìn công tử, “Ở đây có gì không tốt sao?”Vô Song công tử vỗ nhẹ mấy cái lên đầu cậu: “Nơi này không thuộc về ta, ta cũng không thuộc về nơi này.
146 Thí mẫu sát phụ…Thí mẫu sát phụ…Thí mẫu sát phụ…Khoảnh khắc cửa đại lao đóng kín, y biết rằng mình sẽ không còn trở lại nữa. Đại tuyết đã tạnh, tuyết ngập tràn mặt đất, phản chiếu ánh ban mai hắt lên mắt người nhức nhối, trong đầu chỉ còn một mảnh hỗn độn, ong ong ê ẩm.
147 Vũ lịch nguyên niên. Mồng một tháng giêng. Giờ Tuất. (Khoảng từ 7 – 9 giờ tối)Trời đêm bỗng ‘Đoàngggg’ một tiếng thật lớn!Dân chúng ở trên đường đều dừng chân đứng lại, ngẩng đầu lên xem.
148 “Công tử, chỉ có hai người chúng ta đi không có vấn đề gì chứ? Có cần phải mang theo vài người không?” – Trương Tẫn Nhai ngó dáo dác rừng phong trước mặt, nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.
149 Khi đó, chỉ nghe Dư Nhật lạnh nhạt mở miệng:“Muốn lão phu chữa trị không khó khăn gì, chỉ cần ngươi có thể vượt qua ba cửa ải, Dư Nhật ta nhất định dốc hết sở trường chữa cho Vô Song công tử ngươi từ nay có thể đứng lên đi lại!” – Dư Nhật cười âm trầm, cố ý làm khó.
150 Lời vừa nói ra, Bách Thảo trang lặng phắc như tờ, nghe được cả tiếng châm rơi. Trương Tẫn Nhai là người phản ứng đầu tiên: “Công tử nhà ta hai chân bất tiện, ngay cả trước mặt Hoàng đế cũng được miễn lễ không quỳ.
151 “Ưm” – Vô Song công tử hít sâu một hơi khí lạnh! Đôi môi bất tri bất giác cắn mạnh muốn tóe máu…“Công tử, xin cố gắng chịu đựng một chút!” – Dư Nhật tay niêm ngân châm, thần tình chuyên chú, tập trung cao độ.
152 Hắn chỉ hy vọng, đó là mỗi khi y mỏi mệt, chán chường hay cô đơn, thì mình có thể chìa ra một bờ vai để y nương tựa vào, dịu dàng vỗ về ủi an, mang lại cho y niềm hy vọng; mỗi khi y thất bại, đau khổ hay thương tâm, thì mình cũng không phải chỉ có thể giương mắt nhìn y đem thân vùi vào đáy mồ u tối, lặng câm tuyệt vọng, mà là có thể, dùng tất cả ấm áp cùng sức lực của mình, sưởi ấm cho y.
153 Binh bộ thượng thư thượng tấu xong, tất cả triều thần tại điện Kim Loan sắc mặt ai nấy trầm xuống nghiêm trọng. Nhất là một vài quan viên vùng biên giới Tây Nam lại càng nơm nớp lo sợ, co rúm người không dám động cựa.
154 “Khuynh Vũ, huynh làm sao mãi vẫn không chịu tỉnh lại như thế?” – Năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng ôn nhu ấp lên vầng trán mịn màng trơn nhẵn của người đang nằm ngay ngắn trên giường.
155 Những ngón tay thon dài mạnh mẽ giờ đây run rẩy lần tìm, ấp lên mười ngón tay mảnh mai lành lạnh. Từ sớm đã phải biết huynh thông minh tuyệt thế, mẫn tuệ uyên thâm không ai sánh bằng, có lẽ nào lại không nhận ra trò lừa bịp trẻ con ấy?Nhưng vẫn không hiểu, huynh từ khi nào đã phát hiện ra kẻ giả câm giả điếc ấy là ta? Nhờ hơi thở ấm áp thân quen, nhờ bàn tay chai sạn, thô kệch mà dịu dàng? Hay là… ngay từ đầu khi ta vừa xuất hiện, huynh đã biết rõ…Cũng như giữa mênh mông biển người, người đầu tiên mà Phương Quân Càn nhìn thấy… nhất định là huynh.
156 “Vị công tử đây có muốn xem thử gì không?” – Một thiếu nữ nhanh nhẹn hoạt bát vừa kịp hồi thần, vội vàng cất tiếng gọi y lại. Vô Song công tử xoay người lại tò mò nhìn cô, cũng chẳng hề biết rằng ánh sáng lung linh nửa hư nửa thực tỏa ra từ đôi đồng tử của mình đã khiến biết bao nhiêu trái tim con gái đập dồn như trống trận.
157 Ban đêm. Một khúc bi ca đạp nát nghìn hoa soi bóng nguyệt, ngũ âm tuyệt hưởng rực lửa đỏ thiêu cháy trời cao. Công tử Vô Song ung dung đứng trên mái cong của tòa lầu cao ngất, tóc dài buông thả bay múa giữa trời đêm phần phật.
158 Thời gian dường như không còn trôi nữa, sấm rung chớp giật rồi cũng qua đi, trên chiến trường, bất luận là ta hay địch đều nhất loạt bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ đến ngây dại.
159 Cổ Mục Kỳ nhấp nhổm không yên nhìn Tiếu Khuynh Vũ đang chuyên chú bắt mạch cho Hoàn Vũ đế: “Công… công tử, Bệ hạ thế này là trúng phải độc gì vậy? Còn cứu chữa được không?”“Lão Cổ ngươi câm miệng cho ta!” – Lý Sinh Hổ quát lớn cắt ngang Cổ Mục Kỳ, “Bệ hạ hồng phúc tề thiên, cát nhân nhất định sẽ có thiên tướng!” Đoạn dè dặt quay sang tìm Tiếu Khuynh Vũ cầu chứng, “Phải không công tử?”Tiếu Khuynh Vũ chỉ nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên môi, cử chỉ dịu dàng tao nhã, cũng thuận tiện ra hiệu cho hai vị võ tướng đang to mồm lớn tiếng đỏ mặt tía tai kia bớt ồn ào.
160 Ngày mười tám tháng hai Vũ lịch nguyên niên, mây đen chiến sự tại miền Tây Nam Đại Khuynh ngày càng trở nên đậm đặc. Tại một tiểu trấn, lúc này đang có rất nhiều bách tính từ Luân Thuần quận chạy trốn họa đao binh tụ tập lánh nạn.