61 《Quân dân đề bạt tấn thăng thập nhị sách》, một khi Bát Phương Thành đã đề xuất công khai và đưa vào áp dụng, lập tức các quốc gia khác dựng người bùng nổ như một cái vạc lớn sôi sục chợt vỡ tan tành!Động thái đó chính là hành động làm chao đảo căn bản quốc gia! Chỉ một tia lửa nhỏ cũng đủ thiêu rụi vạn dặm bình nguyên, nếu không sớm bóp chết nó từ trong trứng nước, chẳng sớm thì muộn cũng là đại họa ngập đầu!Gia Duệ đế ở tận Hoàng đô xa xôi tức giận đến tái xanh mặt mày, rít qua kẽ răng: “Kẻ làm suy vong Đại Khánh chính là Phương Quân Càn!”Phương tiểu hầu gia ngạo khí ngất trời, phớt lờ như không nghe không biết.
62 Hắn nói: “Huynh là tri âm của ta. ”Hắn nói: “Ta nguyện cùng huynh nắm tay nhau đồng sinh cộng tử!”Hắn nói: “Có Khuynh Vũ ở bên cạnh ủng hộ ta, cùng ta chống chọi, cùng ta sống chết, Phương Quân Càn vô cùng mãn nguyện, không chút sợ hãi!”Hắn nói: “Chúng ta sẽ mãi mãi được như vậy… Ta cam đoan…”Hắn nói: “Khuynh Vũ…huynh có lẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ biết rằng, lại có một Phương Quân Càn luôn luôn ở đây yêu thương huynh…”Hắn nói: “Tìm không ra cũng chẳng vội, có Khuynh Vũ là được rồi!”Là như vậy…Hai tay Tiếu Khuynh Vũ bóp mạnh thái dương, ánh mắt bi thương đau xót.
63 Lan Di lên tiếng: “Được rồi được rồi, tuyết rơi nhiều lắm, mọi người định đứng mãi ngoài trời tuyết sao? Mau đi vào, vào nhà đi rồi nói!”Có lẽ là do duyên phận sai khiến chăng? Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ Tiếu Khuynh Vũ, Lan Di đã nảy sinh một tình cảm yêu mến lạ lùng đối với vị bạch y thiếu niên thanh cao quý phái mà cũng trầm ổn lạnh lùng này.
64 Dự cảm trước đây của Phương tiểu hầu gia quả nhiên ứng nghiệm: Lan Di thực sự sinh một đứa con trai!Điều này làm cho Vô Song công tử nhất thời chỉ còn biết im lặng, không nói được gì…Trong những việc đại loại như vậy, không thể không nói một câu – Vận thế của Phương Quân Càn quả thật cường mạnh, mà không phải chỉ là cường mạnh bình thường.
65 Thời gian qua như tên bay, thấm thoắt Lan Di và Y Y đã ở Bát Phương Thành được gần ba tháng, Lâm Y Y rốt cuộc nhịn không nổi, sốt ruột hỏi: “Biểu ca cuối cùng định bao giờ mới quay về kinh?”Tiếu Khuynh Vũ mặt không đổi sắc, nhu hòa hỏi lại: “Y Y nhớ nhà rồi sao?” Lúc nào cũng vậy, đối với Lâm Y Y, Tiếu Khuynh Vũ luôn mang nặng một sự áy náy, bứt rứt không yên, bởi vậy, đó là lý do vì sao y hết mực thương yêu chiều chuộng nàng như tiểu muội muội, vì tình cảm huynh trưởng mà có thể làm cho nàng hết thảy mọi việc.
66 Tiết xuân ba tháng, xuân đáo hoa khai, đất trời căng tràn nhựa sống. Xí quốc hoa đô, yên vân rợp trời, như sương như khói, bồng bềnh, lãng đãng hòa quyện cùng lạc hoa hồng rực.
67 Phương Quân Càn không thể thấy được, khi hắn đã chạy xa, Tiếu Khuynh Vũ ngồi trầm ngâm tư lự, cuối cùng trên đôi môi xinh đẹp bật ra tiếng thở dài, để rồi sau đó, khóe môi chợt uốn thành một cái mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng thanh thoát trong sự tĩnh lặng vô ngôn.
68 Nhân sinh bát khổ: sinh, lão, bệnh, tử, chia cắt ái tình, kết oán trường cửu, ham muốn không đạt, đoạn tuyệt bất thành. Tháng tư, Lan Di trở về kinh sư, trước khi đi đem tiểu hài nhi Phương Vệ Y giao phó cho Phương Quân Càn.
69 “Cái gì chứ, công tử… người muốn nhận Phương Vệ Y làm đồ đệ?” – Trương Tẫn Nhai thất thanh phản đối “Con không chịu đâu!!”Chỉ vừa thoáng nghĩ tới việc từ nay về sau mình sẽ phải gọi cái tên tiểu mao hài kia là sư đệ, Trương Tẫn Nhai liền cảm thấy phiền muộn không sao nói hết!Chưa hết, lại nghĩ tới lúc tên tiểu tử thúi cái gì cũng không biết đó sớm sớm chiều chiều cứ bám dính lấy công tử không buông, Trương Tẫn Nhai càng như muốn điên lên!Đúng là chí nguy, chí nguy!!!Đừng bao giờ ngây thơ cho rằng tiểu hài tử không biết ghen tỵ, thực tế đã chứng tỏ, một đứa trẻ khi ghen tỵ thường biểu hiện rõ ràng ra mặt, trong thái độ cũng như lời nói, hành động, không giống như người lớn ưa giấu mình bên trong sự ngọt nhạt âm trầm.
70 Lưu hỏa thất nguyệt (1), Liêu Minh quốc phái Thuần Dương công chúa Nghị Phi Thuần sang Đại Khánh cùng Hoàng thất cầu thân. Thông tin vừa công bố, thiên hạ đại chấn, kinh lôi bình địa!Đây có thể xem là dấu hiệu nhằm tỏ ý thuần phục Đại Khánh của Liêu Minh – Tuy nhiên, khứu giác linh mẫn bén nhạy những nhà cầm quyền cáo già sừng sỏ đều đang cùng ngửi thấy mùi bất thường.
71 Vô Song công tử hồi kinh không gây kinh động đến bất cứ ai, quỷ không hay thần không biết, âm thầm một cách kỳ lạ. Tiểu lâu bấy lâu vẫn thanh u bình lặng lẫn tĩnh mịch thần bí không mấy người lui tới, nay vì chủ nhân sắp quay về mà quét tước lau chùi, dọn dẹp sửa sang nhộn nhịp.
72 “Công tử mạnh khỏe!”“Tiếu thừa tướng!”“Tiếu thừa tướng mấy năm nay cứ ở mãi Bát Phương Thành, ta những muốn diện kiến mà chờ hoài không thấy, cuối cùng cũng được gặp rồi!”“Công tử vì dân vì nước phải lao tâm lao lực, thật vất vả cho người quá!”Hôm sau lâm triều, Tiếu Khuynh Vũ vừa vào điện, những lời a dua nịnh hót chót lưỡi đầu môi từ bốn phía đã sầm sập tràn đến như sóng đập bờ.
73 Bát Mặc Khuynh Thành Các có ba tầng lầu cao, mỗi tầng tiếp đãi một loại khách nhân khác nhau, đẳng cấp cũng khác nhau. Tầng thứ nhất để tiếp đón du khách thập phương, người áo vải (1) cùng những nhân sĩ trí thức còn đang ấp ủ giấc mộng công danh, khao khát dựng thân lập nghiệp.
74 “Sao huynh lại đến?” – Tiếu Khuynh Vũ mặc nhiên để Phương Quân Càn tùy ý đẩy luân y chậm rãi lang thang trên đường, lơ đãng, vô mục đích, chẳng biết sẽ đến đâu.
75 Đề từ xong, Phương tiểu hầu gia đưa hoa đăng cho Tiếu Khuynh Vũ: “Cái này của huynh!”Còn mình, cầm lên một cái khác: “Ta thì, thích cái này hơn!”Tiếu Khuynh Vũ bất động thanh sắc ném cho hắn một cái liếc mắt sắc lẻm: hai cái đèn chẳng phải giống nhau y hệt sao…Bàn tay thinh lặng đề từ lên hoa đăng, Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ dường như tự kéo mình lặn xuống, tự chôn vùi mình giữa sự huyên náo ồn ào của đám đông…Trên đường, hoa đăng như vô vàn đốm lửa nhỏ nhấp nháy, tỏa ánh sáng lung linh, lóng lánh như trôi, như bay, như múa, như dập dềnh trên tấm thảm mê mộng huyền ảo lộng lẫy.
76 “Thỉnh đại sư, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!” – Tiếu Khuynh Vũ cắt ngang, ngăn Huyền Cơ Tử tiết lộ thiên cơ, “Tiểu hầu gia xin lánh đi một lát, Vô Song sẽ trở lại ngay!”Sau khi cách ly khỏi Phương tiểu hầu gia, vẻ mặt Tiếu Khuynh Vũ trở nên nghiêm túc khác thường: “Hôm nay Tiếu mỗ có thể diện kiến thầy tướng số đệ nhất thiên hạ, thật đúng là tam sinh hữu hạnh.
77 Bóng lưng luân y của Tiếu Khuynh Vũ rời đi mỗi lúc một xa, tiến đến sóng đôi cùng Phương Quân Càn đang lơ đãng chờ đợi, hai người lại hòa mình vào biển người nhộn nhịp đông đúc, nhấn chìm thân ảnh vào làn sóng âm thanh rộn rã tươi vui, bóng dáng thấp thoáng mờ dần rồi biến mất.
78 “Công tử, đêm khuya rồi!” – Lao thúc cung kính nhắc nhở. Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu vọng nguyệt, trên khuôn mặt thản nhiên lãnh đạm chợt để lộ ra sự quạnh hiu cô tịch, trống vắng đến thê lương: “Ánh trăng đêm nay và đêm đó sao mà giống nhau …”Trong lòng bỗng dấy lên bao nhiêu hồi tưởng, đêm ấy cũng như đêm này, minh nguyệt rạng ngời, dịu dàng đùa cùng hoa, giỡn với lá, trêu chọc thế nhân, muôn vì tinh tú dệt thành tấm thảm lung linh huyền ảo, vắt ngang trời đêm tĩnh lặng, gió nhẹ nhàng mơn man mặt mũi, mát rượi.
79 Phương Quân Càn giữa đường bất ngờ lâm đại địch, tất nhiên hắn không có chút manh mối nào về bọn sát thủ hành tung kỳ bí, hành động quỷ dị này, đầu mối duy nhất hắn có cho đến giờ phút hiện tại chính là câu nói đầu tiên mà hắc y nhân thốt ra: “Kẻ giữ ‘Bất Động Minh Vương Giác’ giết chết không tha!”Trí óc bắt đầu chuyển động, sắp xếp, phân tích, suy nghĩ, phán đoán… Cực nhanh!Nếu quả thật bọn hắc y sát thủ phụng mệnh đi giết kẻ nào giữ trong tay ‘Bất Động Minh Vương Giác’, thì chẳng phải mọi việc đã được giải thích thông suốt tường tận rồi sao? Nào có ai biết Khuynh Vũ lại đột nhiên đem ngọc bội này tặng cho ta đâu…Khoan đã… Nếu từ lý này suy ra, người thực sự có được ‘Bất Động Minh Vương Giác’ này vốn là Khuynh Vũ mới phải, vậy đối tượng thực sự mà đám người kia muốn giết… Chẳng lẽ lại là Khuynh Vũ???Phán đoán của Phương tiểu hầu gia cho dù không hoàn toàn chính xác đi nữa, cũng không mấy sai lệch!Hung Dã cùng Vô Song công tử thề không đội trời chung, bởi vì mối thù giết cha mà Tiếu Khuynh Vũ đã gây ra cho Mộ Dung Lệ, nhưng dẫu không phải thâm cừu huyết hận thì Hung Dã cũng trăm triệu lần không muốn Liêu Minh cùng Đại Khánh kết duyên Tần Tấn, bởi vậy, người nắm giữ mọi quyền chi phối cả sự kiện trọng đại đó – Tiếu Khuynh Vũ – lẽ nào lại không trở thành cái gai trong mắt Hung Dã, không khiến bọn chúng căm hận thấu xương thấu tủy cho được!!!‘Bất Động Minh Vương Giác’ này chẳng những không phải bùa hộ mệnh tiêu tai trừ tà, mà ngược lại, chính là ám hiệu của cái chết.
80 “Hắn ở trong này!” – Bọn sát thủ đuổi theo bén gót, chớp mắt đã xộc vào tiểu lâu. Thấy rõ ràng tình hình trước mắt lại sắp sử kiếm động đao, đầu rơi máu đổ, nhưng Phương Quân Càn vẫn chẳng chút động tĩnh, cứ im lìm, bất động, chỉ có đôi mắt chất chưa bi thương lẫn ngỡ ngàng đăm đăm nhìn Tiếu Khuynh Vũ, đớn đau, tuyệt vọng.