101 Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, trên mặt như mặt nước gợn sóng: “ Nói!”“Di thể của công chúa bị Sở Nghi Hiên đoạt đi rồi!” Nửa câu sau, Nghiêm Dịch không dám nói“Ba” 1 tiếng, âu Dương Thanh Minh 1 chưởng đánh lên bàn, chén đĩa thiếu chút nữa bay lên “Lá gan thật to! Bổn vương tự mình đuổi theo! Bổn vương thề phải giải quyết món nợ máu này với hắn”” Tề Phi, Tề Phi hắn……” Nghiêm Dịch cúi đầu càng thấp” Hắn làm sao?”Âu Dương Thanh Minh gầm lên giận dữThiên Tình và Lạc Đình Nam đều cả kinh, đặc biệt là Lạc Đình Nam, hắn nhanh chóng quét mắt qua Thiên Tình, lại chuyển hướng sang Âu Dương Thanh Minh “Ngươi ngay cả di thể của nàng mà cũng không bảo vệ được, ngươi thật đáng chết! Như thế nào có thể như vậy?”Tuy linh hồn của Thiên Tình đang ở bên cạnh nhưng thi thể của nàng bị người khác cướp đi, tư vị trong lòng Lạc Đình Nam cũng không mấy dễ chịu, chuyện trọng sinh phát sinh thực không thể tưởng tượng, bây giờ thi thể cư nhiên xảy ra chuyện.
102 Vào đêm, Thiên Tình lo lắng chờ đợi tin tức, chỉ mong không cần vì thi thể của mình mà Âu Dương Thanh Minh phải xuất binh, tuy đó là thân thể của nàng nhưng vì 1 khối thi thể đã chết mà xuất binh làm cho nhiều sinh linh đổ máu, đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất của nàng, cả đời này nàng cũng không thể tha thứ cho chính mình“Tiểu thư, ngài đừng đi lại nữa được không? Ngài đã đi mấy trăm vòng rồi!” tiểu Đường thật sự nhìn không ra “Phát sinh chuyện gì?”“Không có gì, ngươi đi ngủ đi!” Trong lòng Thiên Tình loạn cả lên, tiểu Đường còn chưa đi nghỉ, suốt 1 ngày, trong lòng nàng 7 lên 8 xuống! không biết bệnh tình của hoàng huynh thế nào rồi! Nàng thật sự muốn đi thăm hắn, chỉ là, ai!“Ta đọc sách, em không cần trông ta, nhanh đi ngủ đi!” Thiên Tình muốn đem tiểu Đường ly khai, không muốn để nàng nhín thấy bộ dáng điên cuồng của nàng“Em ở trong này không lên tiếng là được, tiểu thư cứ đọc sách đi!”” Đi ngủ!” Thiên Tình uy nghiêm đứng lên.
103 Chương 103: Cuộc trò chuyện trong đêm – Phần 2“Ách! Ta không hiều gì về hoàng thượng. Không ngờ Vương gia lại là người thâm tình trọng ý như thế!” Thiên Tình bối rối cười, thật sự không nghĩ tới “Nếu công chúa nghe thấy những lời người nói, nàng nhất định sẽ tha thứ cho người, Vương gia không cần phải tự trách, ta nghĩ công chúa cũng không hi vọng vì nàng mà phát sinh chiến tranh, có phải không?”Âu Dương Thanh Minh lắc đầu “Nói ra thì thật hổ thẹn, bổn vương chưa từng hiểu nàng! Chỉ khi mất đi mới thật sự biết thân ảnh của nàng đã khắc sâu vào lòng bổn vương!”” Ách!” Thiên Tình chua xót cười “Đúng vậy! có vài thứ khi mất đi mới biết quý trọng, đây cũng là thói quen của con người!”Đến hôm nay, nhìn thấy mất mác của Âu Dương Thanh Minh, có lẽ nàng nên cao hứng, chỉ là trong lòng lại vô cùng chua xót, thân ảnh phiêu dật cô tịch của hắn cũng đã khắc sâu vào trong mắt nàng, thân ảnh kia xuyên qua trái tim, cõi lòng hơi hơi chấn động1 trận gió mát làm ràm cửa bị thổi bay, linh dật [linh hoạt + phiêu dật] bay múa.
104 Hôm sau, Thiên Tình vẫn luôn lưu ý đến động tĩnh trong hoàng cung, nhưng vẫn trì trệ không có tin tức, cho đến khi ánh mặt trời bao trùm Mai Nguyệt điện, Thiên Tình cuối cùng cũng ngồi không yên nữa, Âu Dương Thanh Minh tiến cung từ đêm qua đến bây giờ còn chưa trở về, không biết hoàng huynh ra sao rồi, nàng đứng dậy, thật muốn đến hoàng cung tận mắt nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng sợ là ngay cả cửa hoàng cung còn chưa đi đến thì đã bị loạn côn đánh chết!Sở Nghi Hiên cư nhiên đoạt đi thi thể của nàng, 1 vài ngày ở chung, không ngờ hắn đối với nàng lại thâm tình như thế, Thiên Tình tin rằng hắn thật sự thích mình, nếu không hắn như thế nào có thể chỉ vì để nhìn nàng 1 cái mà liều mạng với Âu Dương Thanh Minh? Như mình đối với Âu Dương Thanh Minh nhất kiến chung tình, đã biết rõ không có khả năng nhưng vẫn không kiềm chế được mà thích hắn, bị hắn hấp dẫn! đây là nghiệt duyên đi!Đêm dài, Âu Dương Thanh Minh vẫn chưa trở về, Lạc Đình Nam phái người mang thức ăn đến, nhưng nàng và tiểu Đường vẫn không thấy đói bụng.
105 Hoàng huynh!Thiên Tình thầm gọi trong lòng, nhưng ở đây nhiều thái giám như vậy, nàng không thể gọi hắn như vậy “Thần đắc tội, thỉnh hoàng thượng bảo các thái giám lui ra, tiểu nữ có chuyện muốn nói riêng với Hoàng thượng về công chúa!”Tiếu Vân Thiên đi tới, cúi người nhìn nữ tử trước mặt, giống như có 1 hơi thở quen thuộc, chỉ là, nàng không phải Thiên Tình “ Ngẩng mặt!”Thiên Tình nâng mắt lên, nhìn sâu vào mắt Tiếu Vân Thiên, làm cho lòng hắn hơi chấn động.
106 “Nha đầu ngốc, chúng ta không nói chuyện này nữa, để ta hảo hảo nhìn muội xem!” Xoay người Thiên Tình lại, Tiếu Vân Thiên đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng, đem tay nàng đặt trước ngực mình, thanh âm khàn khàn có chút kích động mà mừng rõ như điên “Thiên Tình, nơi này là vì muội mà đập, không có muội, hết thảy mọi thứ đối với hoàng huynh đều không còn ý nghĩa! Nói cho ta, muội sao có thể thay đổi bộ dáng!”” Hoàng huynh! Ta!” Thiên Tình không thể không đem chuyện hoán đổi linh hồn nói lại 1 lần nữa, còn nói luôn chuyện trở về cùng với Âu Dương Thanh Minh.
107 “Muội nghỉ ngơi trước đi! Trẫm sẽ không nói cho bất luận kẻ nào biết muội là Thiên Tình, từ nay về sau, muội ở lại Kiền Khôn điện cùng với trẫm, đợi ngày Âu Dương Thanh Minh khải hoàn trở về, trẫm phế Tả Tâm Lam, lập muội làm hoàng hậu!” Tiếu Vân Thiên tựa hồ đã hạ quyết tâm” Không!” Thiên Tình hoảng hốt “Hoàng huynh, đừng bức ta! Ta phải rời khỏi nơi này, cho ta đi đi!”“Thiên tình, hoàng huynh không thể lại mất đi muội, muội không thể rời đi, cứ ngoan ngoãn ở trong hoàng cung, ta phải uội biết, ta yêu muội hơn bất cứ kẻ nào!” trên mặt Tiếu Vân Thiên đều là thống khổ, hắn cô đơn xoay người “Muội tự mình hảo hảo ngẫm lại đi, hoàng huynh đều muốn tốt uội!”Nói xong, hắn đi ra ngoài, cửa “phanh” 1 tiếng khép lại.
108 Tiếu Vân Thiên thở 1 hơi thật dài, thần sắc phức tạp “Thiên Tình, đứng tức giận! ta làm như vậy là không muốn nhìn thấy muội lại tức giận! Muội thật sự rất ngốc!”Tiếu Vân Thiên đau đớn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiên Tình, bước qua, ngồi bên giường, đưa bàn tay to lớn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
109 “Đừng khóc” Lạc Đình Nam vỗ vỗ vai nàng “Chúng ta mau trở về đi thôi!”” Đình Nam, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?” Thiên Tình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi Lạc Đình NamHắn lắc lắc đầu,” Chúng ta trở về vương phủ trước rồi nói sau!”Sau khi khóc xong, gánh nặng trong lòng rốt cục cũng có chút tiêu tan, nhìn thấy vạt áo của Lạc Đình Nam ướt đẫm nước mắt, nghẹn giọng nói “Đình Nam, làm huynh chê cười rồi!”” Nói bậy bạ gì đó?” Lạc Đình Nam đau lòng nhìn khuôn mặt gầy yếu của Thiên Tình, ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt nàng, trầm giọng nói “Được rồi, chúng ta lên xe ngựa trước đã!”1 cỗ xe ngựa màu xám được đánh tới, hắn ôm nàng lên “Nàng tính làm sao bây giờ?”” Ta……” Sau khi ngồi xuống, Thiên Tình trầm mặc, bàng hoàng di chuyển ánh mắt, lễ thân vương phủ không phải nơi đối tốt với nàng, chỉ là hiện giờ nàng đã không còn chỗ để đi, đôi mắt đã khóc đến đỏ hồng đáng tiếc đã không còn chảy ra nước mắt nữa, Thiên Tình cong khóe miệng, nhìn thấy 4 phía xa lạ, thì thào mở miệng “Ta muốn về nhà, ta không ngăn cản hoàng huynh, cũng không ngăn cả bất cứ kẻ nào.
110 Thiên Tình kinh ngạc, thật sự có người biết chuyện nàng sống lại, ông trời, rốt cuộc là ai?Hắc y nữ tử cười lạnh 1 tiếng “Không ngờ ngươi cư nhiên trọng sinh, thật làm cho người ta ngoài ý muốn!”Cả người hắc y nữ tử giống như được bao phủ trong 1 cỗ hàn khí, lạnh lẽo nhìn nàng “Ta sẽ giải huyệt cho ngươi, nếu ngươi dám kêu to hoặc dám chạy, ta sẽ làm ngươi không sống được qua đêm nay!”Ngữ khí không chút gợn sóng, nghe giống như không phải chỉ là thuận miệng đe dọa.
111 Đi ẩn cư? Thiên Tình chua xót người, nàng muốn chết thì liền được chếtNhận thấy sắc mặt dị thường của nàng, Lạc Đình Nam cũng cười u ám “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ta chỉ ra ngoài 1 thời gian, nếu nàng lo lắng cho chiến sự, chi bằng đi theo ta! Nàng nữ phẫn nam trang là được rồi, còn có thể giúp cho ta 1 tay, ít nhất cũng không thấy nhàm chán, cả ngày suy nghĩ miên man mà sinh bệnh“Đến quân doanh?” Thiên Tình ngẩn ra“Đúng a! chúng ta đi thôi! Ta nghĩ cách đem thi thể của nàng đi thiêu, mang tro cốt trở về, như vậy những áy náy trong lòng có thể giảm đi chút ít không?” Lạc Đình Nam nói“Quên đi, Đình Nam.
112 ” Ta thật sự không có việc gì!” Thiên Tình cực lực phủ nhận, nhưng máu trong miệng lại tiết lộ lời nói dối của nàng“Do thức ăn trong vương phủ? Ta đi tìm Bạch phu nhân!” Lạc Đình Nam quát “Đi gọi Bạch phu nhân!”Bạch Mai Nhi kích động chạy tới, nhìn thấy Thiên Tình như vậy, ngẩn ra “Làm sao vậy, Mạc cô nương làm sao vậy?”” Ai hạ độc nàng?” Lạc Đình Nam không muốn quanh co lòng vòng “Nếu ai hại nàng, ta sẽ làm cho kẻ đó sống không bằng chết!”Bạch Mai Nhi run lên, lập tức khẩn trương nói:”Lạc đại phu, như thế nào có thể có người hại nàng? Vậy làm sao bây giờ? Hộc máu a, ngươi không phải đại phu sao? Ngươi mau nghĩ cách a!”” Ta không có việc gì!” Thiên Tình cười cười với bọn họ “Bạch phu nhân, ta không có việc gì, Lạc đại phu quá lo lắng thôi!”Lạc Đình Nam chần chừ, lúc này, ở cửa hạ nhận chạy vào bẩm báo “Lạc đại phu, Vương Gia bị nhiễm phong hàn, dùng bồ câu đưa tin lệnh cho thiếu gia mau tới quân doanh!”” A!” Bạch Mai Nhi hô nhỏ “Vương Gia nhiễm phong hàn? Như thế nào lại như vậy?”“Bẩm phu nhân, Vương Gia nửa đường nhiễm phong hàn, bởi vì vết thương cũ vẫn chưa khỏi, cho nên…!”“Vương Gia…người không sao chứ?” Thiên Tình đột nhiên ngồi xuống, lau vết máu bên khóe miệng “Vương Gia bây giờ ra sao rồi?”Người nọ thoáng chần chờ “Đang hôn mê!”“Lạc đại phu, ngươi mau đi đi! Ngươi đi cứu Vương Gia đi!” Thiên Tình đẩy hắn, khẩn trương hối thúc hắn điLạc Đình Nam nhíu mi, nghĩ đến chất độc trong người nàng nhất định không phải loại tầm thường, trong lòng lo lắng “Độc của nàng còn chưa giải được, nếu ta rời đi, chỉ sợ nàng sẽ mất mạng, không được!”“Nhưng Vương Gia thì làm sao bây giờ?” Bạch Mai Nhi lo lắng hỏi “Hai quân đối đầu, nếu Vương Gia không mau khỏi bệnh thì làm sao có thể thống lĩnh 3 quân, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”” Ta mang nàng đi, ta mang nàng đến quân doanh!” Lạc Đình Nam nhìn Thiên Tình “Ta mang nàng đi, chúng ta đến biên quan, nhất định có thể giải độc cho nàng!”“Nhưng là….
113 Nàng cong môi, lộ 1 nụ cười đẹp như hoa. Chỉ là, trong nháy mắt hoa liền điêu tàn, chỉ còn lá héo úa. Nàng chậm rãi buông tay hắn, thấp giọng nói “Tuy ta muốn chết nhưng vẫn luôn hi vọng ngươi còn sống, sống 1 cách vui vẻ!”Trong phòng 1 mảnh yên tĩnh, không ai trả lời nàng, duy chỉ có tiếng hít thở của 2 người, lần lượt giao đổiThở dài một tiếng, nàng nhìn khuôn mặt gầy yếu của hắn, nhẹ nhàng hỏi “Âu Dương Thanh Minh, nếu như không có chuyện của Duẫn Lâm, ta tin ngươi sẽ đối xử với ta khác đi, chỉ là, đây là ông trời đã an bài.
114 Chỉ là, chết ở trong lòng hắn cũng thực hạnh phúc, nàng nhắm mắt lại, mặc kệ giờ phút này bọn họ nằm trên mặt đất có bao nhiêu mệt mỏi, cũng không muốn quan tâm đến tôn nghiêm, thầm nghĩ nằm ở trong lòng hắn, 1 lần cuối cùng tham lam ngửi lấy hương vị trên người hắnNhìn thấy cảnh tượng ngày, Âu Dương Thanh Minh thần sắc biến đổi, trong mắt hiện lên nghi hoặc, cũng có lo lắng và khủng hoảng “Mạc cô nương, cô bị nội thương?”Thiên Tình yếu ớt cười cười, không nói.
115 Bi thống, cảm xúc dây dưa trong lòng, cho đến khi người trên giường bởi vì rét lạnh mà run rẩy 1 chút, nép sát vào người hắn. Âu Dương Thanh Minh lúc này mới khôi phục lại tinh thần, rất thanh đem quần áo sạch của mình thay cho nàng, bộ dáng chuyên chú“Người đâu?”Nghiêm Dịch chạy vào “Vương gia, ngài tỉnh rồi?”“Đem lo sưởi vào, Đình Nam còn chưa trở về sao?”“Vẫn chưa!” Nghiêm Dịch thấy hắn còn rất suy yếu “Vương gia, ngài cũng nghỉ ngơi đi! Ta sai người đem giường vào, thân thể ngài còn chưa khỏe, ta lo lắng…”” Không cần phiền toái, ta nghỉ ngơi trên nhuyễn tháp 1 chút là được rồi!”Thậm chí lò sưởi được đốt rất lớn nhưng người trên giường vẫn không ngừng run rẩy, tựa hồ như vừa mới thoát ra khỏi 1 động băng” Mạc cô nương làm sao vậy?”“Trúng độc!” Âu Dương Thanh Minh thản nhiên nói, trong lòng 1 trận khủng hoảng “Ngươi mau đi xem xem Đình Nam vì sao còn chưa trở về, đi giúp 1 tay, bảo hắn mau tới cứu Mạc cô nương!”“Dạ!” Nghiêm Dịch đem 1 chiếc giường vào doanh trướng, đặt bên cạnh nhuyễn tháp “Vương gia, ngài nghỉ ngơi trước đi!”Nghiêm Dịch ra ngoài, Âu Dương Thanh Minh nhìn thấy bộ dáng ngủ say của Thiên Tình, khóe miệng còn đọng vết máu, hắn ôn nhu giúp nàng lau đi, nhìn thấy thân thể nàng dưới chăn vẫn không ngừng run rẩy, là phản ứng khi trúng độc sao? Âu Dương Thanh Minh xốc chăn lên, cũng không nghĩ nhiều mà ôm lấy nàng, muốn dùng thân thể của mình sưởi ấm nàngCó lẽ sau lưng bỗng nhiên ấm áp, thân mình run rẩy của Thiên Tình tựa hồ tìm thấy 1 nơi để nương tựa, theo bản năng xoay người 1 cái, nàng càng dựa sát vào hắn, bàn tay lạnh như băng bất giác gắt gao túm lấy xiêm y trước ngực Âu Dương Thanh Minh, giống như nắm lấy 1 cọng cỏ cuối cùng khi bất lực dước nước, gắt gao, có thế nào cũng không nguyện ý buông raĐột nhiên bị nàng ôm lấy, thân mình Âu Dương Thanh Minh cứng đờ, trên mặt lãnh ý hiện ra, hắn không thể có lỗi với Thiên Tình, rốt cục nhịn không được mà 1 phen đẩy nàng ra, cảm thấy thân thể nàng lại bắt đầu trở nên run rẩy, Âu Dương Thanh Minh chỉ cảm thấy trong lòng co rút, khó chịu không biết làm sao, lại vươn tay ôm nàngGiãy dụa hồi lâu lúc sau, suy nghĩ đến chuyện Sở Nghi Hiên cướp đi thi thể Thiên Tình, trong nháy mắt ánh mắt trầm xuống, rất nhanh đẩy thân mình Thiên Tình ra, trong nháy mắt đó, hai tay nàng bỗng nhiên giống như cái lưới, 1 lần nữa quấn lại, ôm hắn 1 cái gắt gao, bàn tay nhỏ bé giống như gọng kiềm khóa trụ thân mình của hắn, trên gương mặt suy yếu mà mệt mỏi lộ ra thần sắc thống khổ, bất lực ôm hắn, thì thào trong mộng “Không cần, không cần.
116 Mang nàng đi? Lời nói của Lạc Đình Nam làm cho trong lòng Âu Dương Thanh Minh nổi gió, tựa hồ có 1 sự không cam lòng và căm tức, sâu tong lòng hắn lại mơ hồ nói đau, cảm giác phức tạp kia làm cho sắc mặt hắn phá lệ âm trầm “Ngươi thật sự yêu thương nàng?”“Phải! ta yêu nàng, ta phải thú [cưới] nàng.
117 Nàng còn sống?! Trong đầu Âu Dương Thanh Minh “oanh” 1 tiếng, giống như bị sét đáng ngang taiTin tức này làm cho hắn khiếp sợ, cũng làm cho hắn mừng như điên.
118 Thiên Tình và Lạc Đình Nam cũng không biết Âu Dương Thanh Minh bị làm sao, hắn cư nhiên xưng tại hạ, hắn không phải đều xưng là bổn vương sao? “Vương Gia, ta sẽ rời khỏi nơi này, nhưng Đình Nam phải ở lại bên cạnh Vương Gia, các ngươi phải đánh trận, hắn có thể cứu sống rất nhiều tướng sĩ, mạng người quan trọng nhất!”” Không!” Âu Dương Thanh Minh lắc đầu “Cô nương là quan trọng nhất!”Lạc Đình Nam ngẩn ra “Biểu ca, ngươi?”Âu Dương Thanh Minh cười cười “Ta đã nói, Mạc cô nương là ân nhân của ta, nàng đối với ta mà nói quan trọng hơn, tướng sĩ còn có các đại phu khác cứu chữa, nhưng độc trong người Mạc cô nương thì chỉ có Đình Nam là có thể giải.
119 Lúc này cảm xúc của hắn rất hỗn loạn, Âu Dương Thanh Minh nghĩ muốn lập tức đưa tay bắt lấy nàng, chính là nàng lại còn lùi lại phía sau, hắn hốt hoảng gào lên ngữ khí tựa hồ hỗn loạn bi ai “Đừng động, lùi lại nữa là cô nương sẽ rơi xuống! Hãy dừng lại, đừng động nữa!”“Vương Gia, ta không thể cứu được nữa, độc này chỉ cho ta khoảng thời gian là 1 tháng, hiện giờ đã mấy ngày trôi qua, Đình Nam không có thể nào giải được độc này đâu, ta đã nhìn ra mấy ngày nay hắn có bao nhiêu khó xử khi đối mặt với ta, nếu hắn giải không được thì cũng không sao ta không muốn lừa mình dối người”.
120 Edit + Beta: Tiểu Hồ ĐiệpTrong lúc khóc, bọn họ gắt gao ôm lấy nhau. Dù sống hay chết, Âu Dương Thanh Minh cũng muốn ở bên cạnh nàng cả đời, cả đời 1 đôi.