161 Sở Nghi Hiên trầm mặc, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờThiên Tình ngước mắt nhìn lướt qua người trước mặt bỗng nhiên trầm mặc, trong mắt Sở Nghi Hiên không che giấu được sự yếu ớt và bi thương, nhất định đem mọi buồn khổ đè nén ở trong lòng.
162 Trong lòng Thiên Tình hoảng hốt, là mị dược, nhất định là “kiếp này duy nhất” độc phát, chẳng ẽ là vừa rồi nhắc tới Âu Dương Thanh Minh, hoặc là nàng đối với Sở Nghi Hiên cũng có cảm giác?Trong mắt Sở Nghi Hiên lóe lên tia lạ thường “Thảo nhi?”” Ta không có việc gì!” Thiên Tình cố nén.
163 “Thảo nhi?” Sở Nghi Hiên chạy vội lên, 1 phen ôm lấy Thiên Tình đang ngồi phịch trên mặt đất “Nàng làm sao vậy? Sao lại không cẩn thận như vậy, sao lại bị ngã xuống thế này?”Toàn thân Thiên Tình mềm nhũn, thân mình vô lực dựa vào trong lòng Sở Nghi Hiên, ánh mắt mê ly, hai má ửng đỏ, vẻ đẹp động lòng nói không nên lời“Thảo nhi? Nàng làm sao vậy?” Sở Nghi Hiên nhìn thấy Thiên Tình không thở được, trong lòng mơ hồ có cảm giác không đúngThiên Tình không trả lời, ánh mắt mê ly nhìn Sở Nghi Hiên, trong mắt giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
164 Rốt cục không nhịn được mà gắt gao ôm lấy nàng, cái gì cũng không muốn nghĩ đến, cái gì cũng không chịu đựng, cho dù ngay sau đó có phải mất mạng, giờ khắc này cũng phải ôm chặt thấy thiên hạ trong lòng [ý là ví chị này như thiên hạ của anh :3]Thời gian càng dài, áp lực càng nặng, giờ khắc này như hồng thủy vỡ đê trào ra.
165 Nói xong, hắn như biến thành 1 người khác, gương mặt vốn tuấn dật nhu tình giờ khắc này trở lên lạnh lẽo, trên mặt như có 1 màn sương lướt qua mang theo vẻ lạnh lùng, sắc bén, ngũ quan sắc như dao, ánh mắt đen sâu, đôi mắt tựa như hồ sâu, sâu không thấy đáy, môi mỏng lạnh lùng hơi mím, chỉ khi nhìn đến Thiên Tình đang nằm trên giường, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn mới chậm rãi nhạt đi, nhưng vừa xoay người, hắn lại khôi phục vẻ lạnh lùng” Hoàng huynh, hoàng huynh!” Sở Tường Thụy vừa mới rời đi đã trở lại “Các đại thần tới bức cung, chúng ta đi giết bọn chúng!”“Tường Thụy, ngươi ở trong này, không được ra ngoài!” Vừa mới đi đến cửa, Sở Nghi Hiên quay đầu lại nói với ba vị sư phụ “Ba vị sư phụ, Tường Thụy xin giao cho các ngài!”” Hoàng Thượng yên tâm!” Ba vị sư phụ hành lễ, tự biết ý tứ trong lời hắn nóiSở Tường Thụy nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Sở Nghi Hiên, biết hắn đang rất nghiêm túc, không dám nói gì thêm “ Huynh đi đi, ta sẽ ngoan!”Đến ngoài cửa, các thái giám đã chuẩn bị xong long liễn [kiệu rồng], chỉ chờ hắn bước lênSở Nghi Hiên vừa mới ngồi xuống, chợt nghe thái giám tổng quản chạy đến bẩm báo, lúc đó còn ngã sấp xuống “” Hoàng Thượng, không tốt, không tốt!”“Hỗn xược!” Sở Nghi Hiên nhíu mi, thanh âm không lớn, nhưng lại làm thái giám tổng quản hoảng sợ, lập tức quỳ xuống, “Cư như dám lớn tiếng ồn dào, quấy nhiễu trật tự cung đình, mau đi chịu phạt 10 trượng!”Thái giám tổng quản ngẩn ra, biết chính mình không nên xúc động như thế, quỳ xuống tạ ơn “Đa tạ Hoàng Thượng!”Tất cả mọi người không dám lại có biểu tình, trong lòng tự biết hoàng thượng là đang phát uy” Nói đi, có chuyện gì mà kích động như thế?”Thái giám tổng quản lập tức thấp giọng nói:” Khải bẩm Hoàng Thượng, toàn bộ các đại thần đã đến triều đình!”” Phải không.
166 Phía dưới 1 mảnh yên tĩnh, Lộ Sát này quá ngu ngốc, làm liên lụy đến cả Thừa tướng” Trẫm không tin Thừa tướng sẽ phái ngươi đến bức cung! Lộ Sát, hôm nay là do ngươi lựa chọn? Nếu trẫm không phạt ngươi, chỉ sợ sau này sự việc bức cung còn có thể phát sinh! Người đâu, tước phẩm quan của Lộ Sát, biến thành thứ dân, đánh 40 trượng, kéo ra khỏi cửa xung, từ nay về sau không được bước vào kinh thành nửa bước!” Sở Nghi Hiên đứng lên, ra lệnhMọi người phía dưới bị dọa cho ngây ngốc, ngự lâm quân nhanh chóng tiến vào, kéo Lộ Sát đang kêu bi thảm ra ngoài.
167 ” Cái gì??” Thiên Tình đột nhiên đứng lên “Hắn đăng cơ?”Sở Nghi Hiên thần sắc ngưng trọng “Hoàng hậu là Bạch Mai Nhi!”Thiên Tình đột nhiên ngồi xuống, mặt không chút thay đổi, trên mặt 1 mảnh tối đen, trong lòng như có 1 ngọn tháp sụp đổ, hắn đăng cơ, hoàng hậu là Bạch Mai Nhi“Thảo nhi? Nàng không sao chứ?”Thiên Tình mờ mịt ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt “Công tử, ta không sao, ngươi có thể ra ngoài không?”Sở Nghi Hiên nặng nề gật đầuTrong phòng chỉ còn lại Thiên Tình, chìm đắm trong bi thương, ai oán, phẫn nộ, thù hận.
168 ” Cám ơn công tử!” Thiên Tình ngước mắt lên, cấp cho hắn 1 nụ cười an tâm, bị Sở Nghi Hiên ôm lên giường“Thảo nhi, ta sẽ sai người đi ngay trong đêm, nàng thật sự muốn làm Thảo nhi sao?” Hắn cẩn thận hỏi “Ta vừa rồi không nghe nhầm đấy chứ?”Nhìn thấy bộ dáng như đứa trẻ của hắn, Thiên Tình gật đầu.
169 ” Phải không? Ta đây về sau không tức giận với nàng nữa!” Sở Nghi Hiên buông nàng ra, tuy không đành lòng buông tha cảm giác mềm mại trong vòng tay, nhưng vẫn tôn trọng nàng, hắn phải làm nàng thật lòng chấp nhận mình” A a! Công tử, ngươi biết thích khách hôm nay là ai chứ?” Thiên Tình hỏi rất hàm súcÁnh mắt thâm sâu của Sở Nghi Hiên lóe lên “Chuyện này cần phải điều tra!”Thiên Tình trong long khó hiểu “Thích khách này là nhằm vào ta mà đến, công tử, ta vẫn không rõ, ngươi làm sao mà biết được tin ta trọng sinh?”Nàng vẫn luôn bị độc dược hành hạ, cho nên chưa từng nghĩ đến, hôm nay gặp thích kích, trong lòng nàng nhân tiện nghĩ đến việc này.
170 Sở Nghi Hiên đột nhiên vui vẻ tươi cười nói “Ngươi đâu, đem tấu chương đến đây cho trẫm, về sau trẫm sẽ ở nơi này!”” Công tử?” Thiên Tình kinh hãi, sắc mặt đỏ bừng, hắn như thế nào có thể không đi, nàng không có đáp ứng làm nữ nhân của hắn a! Chuyện này là thế nào?Sở Nghi Hiên nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng giống như lúc mới quen, khi đó nàng cũng thẹn thùng quẫn bách như thế, không khỏi cười to lên “Ha ha…….
171 “Công tử, ngươi phải trêu chọc thì mới vui vẻ sao?” Thiên Tình đột nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lênSở Nghi Hiên hi hi ha ha cười “Đúng a, trước đó vài ngày, trẫm quá buồn nhưng hiện tại đã vui vẻ trở lại rồi!”Thiên Tình vô lực liếc mắt xem thường “Ta đi nghỉ ngơi!”Đang muốn đi, đột nhiên nghe thấy Sở Nghi Hiên gọi “Thảo nhi!”” Ân?” Nàng ngây ngốc, xoay người lại theo bản năng “Còn có chuyện gì sao?”“Thảo nhi!” Lãnh thần [thần = môi] của hắn cong lên thành 1 đường cong khí phách “Quên những chuyện không vui đi, ngôi vị hoàng hậu của trẫm thuộc về nàng, ta cam đoan cả đời này chỉ thú [cưới] 1 mình nàng!”Thiên Tình chấn động, trong lòng trở nên bối rối, bộ dáng của hắn không giống như đang nói dối, nàng biết hắn đang nói thật.
172 ” Nghiêm Dịch, không cần lo lắng. Ngươi cứ phụng mệnh làm việc làm được, ta không trách ngươi!” Nói xong, Lạc Đình Nam mỉm cười. ” Cám ơn các ngươi đã đến báo tin cho ta, Vệ Trung, ngươi rời khỏi nơi này đi!”“Thiếu gia!” Vệ Trung khó khăn lắc đầu “ Ta đi theo thiếu gia!”” Không! Ngươi về nhà, ta tự mình có thể ứng phó, các ngươi đừng lo lắng!” Lạc Đình Nam vén doanh trướng rồi đi ra ngoài, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêmNghiêm Dịch nuốt nước miếng “Vệ Trung, ngươi mau rời khỏi nơi này đi, doanh trướng không an toàn, mọi người liên quan đến Lạc công tử đều bị đuổi giết!”Vệ Trung gật đầu.
173 ” Ta thua? Ta thật sự thua rồi?” Lạc Đình Nam tựa hồ vẫn chưa chấp nhận sự thật trước mắt, không dám tin nhìn hắn, khiếp sợ lấy tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt “Võ công của ngươi sau 1 đêm cư nhiên đã lợi hại như vậy!”“Có rất nhiều thứ không thể tưởng tượng được!” Âu Dương Thanh Minh thản nhiên cười, tựa hồ không muốn giải thích nguyên nhân võ công hắn gia tăng“Ta thua rồi, ngươi muốn giết cứ giết, ta cũng không oán hận, nhưng ngươi không cẩn lạm sát người vô tội, bọn họ vô tội, sẽ không gây ra cho ngươi bất cứ uy hiếp gì, ngươi chừa cho họ 1 con đường sống đi!” Lạc Đình Nam nhắm mắt lạiVệ Trung lại hô to “Thiếu gia, độc trong người Mạc cô nương vẫn chưa được giải! Ngài không thể chết được! Không phải ngài đã nói nàng ấy là muội muội của ngài sao?”Lạc Đình Nam như bị sét đánh chấn động, đúng vậy, độc trong người Thiên Tình còn chưa giải, hắn như thế nào có thể chết? Hắn không thể a.
174 ” Hoàng Thượng, ta đã muốn sai người đuổi giệt bọn hắn! Hoàng thượng không cần phải lo lắng!” Bạch Mai Nhi cười gian xảo, sửa sang lại y phục cho Âu Dương Thanh Minh “Hoàng Thượng, chúng ta hồi cung đi!”” Hảo!” Âu Dương Thanh Minh một phen ôm lấy Bạch Mai Nhi, đem nàng ôm vào vòng ngực rắn chắc “ Nghe lời nàng, chúng ta hồi cung! Nàng này tiều yêu tinh, làm việc luôn làm ta yên tâm! Mai Nhi, người kia, nàng đã giết chưa?”Bạch Mai Nhi run lên “Hoàng thượng, người nọ cũng đã trọng thương không nhẹ, trước mắt chúng ta đừng giết hắn, đợi cơ hội thích hợp, khi giang sơn của chàng an ổn, chúng ta động thủ lần nữa cũng không muộn!”“Nàng không nỡ?”Bạch Mai Nhi điểm lên chóp mũi của Âu Dương Thanh Minh “Ta mà không nỡ thì sẽ không đi tìm chàng, còn không phải lo lắng cho Hoàng Thượng? chàng nói ta như vậy, trong lòng ta thật ủy khuất a!”” Hảo! Tiểu nha đầu học làm nũng, ta thích!” Âu Dương Thanh Minh cười ha ha, các thị vệ đi theo đều cúi thấp đầu, ai cũng không dám nhìnLạc Đình Nam chạy về phía sau, sau lưng không ngừng có người đuổi giết làm cho bọn họ như chịu tra tấn.
175 Ban đêm u tĩnh, gió mát phảng phát, bầu trời đêm sâu thằm đầy sao đêm, vầng huyền nguyệt giắt giẻo trên cao , mùi hoa thoang thoảng tung bay trong gió mát, hải đường, mẫu đơn phù dung nở rộ dưới ánh trăng, bóng đêm đêm nay có vẻ phá lệ mê ngườiĐột nhiên, cửa sổ đột nhiên rộng mở, một cơn gió mát ùa tới, thổi bay sa mạn mờ ảo, làm ngũ quan tinh tế không tỳ vết của nàng hoàn toàn hiện raMột nam tử cao ngất đột nhiên xuất hiện, người hắn thon dài, 1 thân hắc y, tóc dài đen tuyền đơn giản búi sau đầu, nam tử lặng yên không 1 tiếng động đi đến bên giường, ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặt thanh lệ của nàng, thấp giọng “Thảo nhi.
176 Động chạm ôn nhu của hắn làm cho Thiên Tình cảm động, thậm chí có chút lưu luyến. Nàng không động, để mặc cho hắn ôm, nàng biết hắn sẽ không thương tổn mình.
177 ” Thụy Vương gia!” Sắc mặt Thiên Tình có chút bất lực, các cung nữ trong phòng đều bị lời nói của Sở Tường Thụy chọc cười nhưng không dám cười. Mà Sở Tường Thụy không biết tại sao lại như thế“Đi thôi, hoàng tẩu, chúng ta đến ngự thiện phòng!” Sở Tường Thụy thúc giục “Chẳng lẽ ngươi không muốn ăn thức ăn ta nấu sao?”Trên mặt hắn treo lên 1 thần sắc mất mát “Hoàng tẩu, ngươi chán ghét ta rồi sao?”Thiên Tình lắc đầu theo bản năng “Không phải, ta như thế nào có thể chán ghét ngươi?”Đôi mắt trong veo của Sở Tường Thụy mở to, 1 tia sáng linh tuệ lướt qua trong giây lát “Vậy hoàng tẩu, chúng ta mau đi thôi!”Bất đắc dĩ, Thiên Tình đành phải cùng hắn đến ngự thiện phòng, không cần nghĩ cũng biết, các ngự trù bên trong lại đều bị đuổi ra, ngay cả Nguyệt Hoa cũng bị đuổi ra, chỉ còn lại hai người bọn họ“Có người giúp ngươi không phải tốt hơn sao?” Thiên Tình Thiên tình khó hiểu hỏi.
178 Vào đêm. Sở Nghi Hiên không đến, Thiên Tình nằm trên người ngây ngẩn nhìn sa liêm [màn], thật sự không đến, hắn thật sự tức giận rồi. Nhưng đây là kết quả mình muốn sao? Rời khỏi Âu Dương Thanh Minh, cũng rời khỏi Sở Nghi Hiên, từ nay về sau sống 1 cuộc sống đơn giản, có thể sống hay không cũng là thiên mệnh.
179 Xe ngựa dừng lại, Thiên Tình bước xuống xe, nhìn xung quanh, cao giọng “Nghiêm Dịch, Nghiêm Dịch!”Quả thật là Nghiêm Dịch, hắn nghe thấy tiếng gọi lập tức nhìn về phía Thiên Tình, vẻ kinh hỉ hiện lên trên gương mặt nghiêm túc, Nghiêm Dịch không ngờ Mạc cô nương cư nhiên lại nhìn thấy hắn.
180 Nghiêm Dịch gật đầu “Như thế cũng là 1 cách!”“Ngươi thật xác định người đăng cơ là Âu Dương Thanh Minh sao? Hoàng hậu cũng thật sự là Bạch Mai Nhi sao?” Thiên Tình nhíu mày hỏi” Thuộc hạ xác định, ngày ấy trận chiến với Tả gia, chúng ta thắng, Hoàng thành cũng bị công, Tả hoàng hậu không biết đã đi đâu, Vương gia đến Hiền vương phủ, ngày thứ hai đi ra, đột nhiên tuyên bố đăng cơ, tuy có chút không kịp ứng phó nhưng các đại thần đều thập phần ủng hộ, chỉ có bọn ta không ngờ ngày đó liền phong Bạch phu nhân làm hoàng hậu, vốn Vương gia nói muốn tìm Mạc cô nương, nhưng trong 1 đêm liền thay đổi, tuy có kỳ quái nhưng chúng thuộc hạ cũng không dám hỏi.