141 ” Biểu ca, đành như vậy chịu trói sao?” Lạc Đình Nam không biết trong lòng Âu Dương Thanh Minh rốt cuộc nghĩ cái gì “Lần này chúng ta bị bắt, còn có thể thoát ra sao?”“Đình Nam, dám đánh cuộc thì dám nhận thua, chúng ta cứ tiến vào trước, nếu muốn ra ngoài thì còn phải xem ý tứ của Tả hoàng hậu!” Âu Dương Thanh Minh quay lại nháy mắt với Lạc Đình NamLạc Đình Nam không biết trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ cái gì! Nhưng thấy hắn rất bình tĩnh nên cũng bình tĩnh theo “Được rồi, nghe theo ngươi!”Rất nhanh, hai người đã bị trói lạiTả Tâm Lam phất tay 1 cái “Mang Âu Dương Vương Gia vào đại lao, không có thủ dụ của bản cung, bất luận kẻ nào cũng không được phép thả người!”“Tuân lệnh!” Thống lĩnh cấm vệ quân hành lễ, tầm mắt cùng giao nhau với Âu Dương Thanh Minh, ánh sáng nhạt trong mắt lưu chuyển “Vương Gia, thỉnh!”Âu Dương Thanh Minh hơi gật đầu.
142 Thân thể bị bao vây trong hơi thở ấm áp, giờ khắc này trong lòng nàng không biết có tư vị gì, Minh Tông Hoàng Đế người mà nàng từng ngàn vạn kính trọng bây giờ cư nhiên là kẻ thù giết phụ mẫu của nàng, hoàng huynh là đứa con của Minh Tông hoàng đế, hiện giờ Âu Dương Thanh Minh cư nhiên lại thành đứa con của Minh Tông hoàng đế, quan hệ phức tạp này làm cho nàng nhất thời không thích ứng đượcÂu Dương Thanh Minh gắt gao ôm lấy thân thể nàng như sợ nàng sẽ biến mất, trong miệng thở ra nhiệt khí, ngưng tụ thành 1 mạt sương trắng che phủ hai tròng mắt hắn “Thiên Tình, thân phận kia ta sẽ không thừa nhận, ta chính là ta, chẳng liên quan gì đến bọn họ!”” Ta biết!” Nàng có chút bối rối đáp, không biết đối mặt với hắn như thế nào “Được rồi, ta không sao đâu, chàng ra ngoài trước đi! Ta muốn yên tĩnh 1 mình!”Trong lòng Âu Dương Thanh Minh càng hoảng “Thiên Tình? Không phải nàng lại muốn rời khỏi ta đấy chứ?”Thiên Tình ngẩng đầu lên, đôi mắt u thâm nhìn nam tư tuyệt mĩ như vẽ trước mắt, ưu thương, như nước thủy bàn lan tràn trong đêm tối“Nàng hận ta sao?” Hắn hỏi, nhìn chằm chằm vào măt nàng, không để cho nàng trốn tránh “Nếu nàng hận, hận chính mình từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, thì cứ xuống tay với ta đi!”Nói xong, hắn tự móc trong lòng ra 1 thanh chủy thủ màu vàng, chậm rãi rút ra khỏi vỏ, ánh hào quang màu vàng như xé rách sự tĩnh lặng của đóng đêm, làm Thiên Tình thấy nhức mắtHắn nhìn vào mắt nàng, nhẹ nhàng đặt chủy thủ vào trong tay nàng.
143 “Chàng gọi Đình Nam vào đi!” Thiên Tình cụp mắtÂu Dương Thanh Minh biết nàng còn cần chút thời gian, hắn cũng không cưỡng cầu nhiều, chỉ cầm chủy thủ đi ra ngoài, lại gọi Lạc Đình Nam đi vàoThiên Tình nhìn thấy Lạc Đình Nam, nhìn thấy khuôn mặt ôn nhuận trắng nõn tuấn tú của hắn, sự quan tâm quen thuộc làm cho nàng an lòng “ Ca ca……”Thì thào kêu lên, nước mắt của nàng rơi xuống “Ta đã có thân nhân rồi! Huynh nói đây có phải là 1 giấc mộng không?”” Muội muội.
144 Thảo nhi, mỗi đêm dài yên tĩnh, hắn đều không nhịn được mà nhớ tới dáng vẻ của nàng khi cười. Theo thời gian trôi đi, nỗi tư niệm về nàng đã sắp hóa thành thống khổ vô tận, hàng ngày hàng đêm tra tấn hắn, làm cho hắn ăn không ngon, ngủ không yên, hắn cho tới bây giờ chưa từng tư niệm 1 người như thế, lại là nữ nhân đã có chồng.
145 Nhìn vào đôi mắt thâm sâu của nàng, nàng có chút hoảng lạn. Trong mắt hắn tựa hồ có 1 mạt vui sướng, lại giống như đang giãy dụa trong cảm giác mệt mỏi, hỗn loạn và rối rắm.
146 Ánh mắt Sở Nghi Hiên đột nhiên trở nên mãnh liệt, lần đầu tiên hắn biểu lộ tâm ý nhưng chỉ đổi lại ánh mắt khinh thường của nàng, hắn cảm thấy thập phần bất công, lửa giận không thể át chế được mà quay cuồng, nhưng vẫn kiềm nén xuốngThiên Tình quật cường nhìn vào hai mắt như đang phát hỏa trên gương mặt tuấn dật của hắn, trong lòng than thầm “Hoàng thưởng, thỉnh ngài thả tiểu nữ rời đi!”Vẫn là câu nói kia, chính là muốn rời đi, Sở Nghi Hiên hít 1 hơi, trong mắt hàn quang lẫm liệt, nhanh chóng khóa trụ đôi mắt lưu li quật cường kia, trong ngực lại 1 trận đau đớn, hắn 1 phen tóm lấy eo nàng, cuồng bạo đem nàng áp lên tường, khóa nàng trước ngực, toàn thân hắn bao phủ lấy nàng, nội tâm rối rắm “Thảo nhi, ta sẽ không buông tay!”Eo Thiên Tình bị siết phát đau, đôi mắt to thuần tịnh trong suốt, hoảng sợ nhìn hắn đầy cảnh giác, hai tay mạnh mẽ đẩy hắn ra, thất thanh hô to “Ta không phải Thảo nhi! Buông ra ta!”“Được! Mặc kệ nàng có phải là Thảo nhi hay không, cứ theo ta đến 1 nơi trước!” Sở Nghi Hiên thở dài 1 tiếng, buông nàng ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đi đến phái sau cung điện.
147 Máu của Thiên Tình dính cả lên người Sở Nghi Hiên, hắn hoảng sợ rống to: “Thảo nhi, thảo nhi!”Máu từ khóe miệng Thiên Tình từ từ rơi xuống, nàng rốt cuộc không thể chống đỡ thêm nữa, nhắm mắt chìm vào bóng tối.
148 Sở Nghi Hiên cho tới bây giờ chưa từng thâm trầm như vậyHắn ra lệnh ình phải bình tĩnh, chuyện các sư phụ đã đáp ứng thì nhất định sẽ giúp hắn hoàn thành, nhưng trong lòng bàn tay vẫn lạnh ngắt.
149 Sở Nghi Hiên đứng lên nhìn Triệu Lan Nhi, trên mặt không còn chút ý cười, mà là gương mặt không chút biểu cảm nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng. Khuôn mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong mắt hiện lên 1 tia u ám, thấp giọng nói “Lan nhi! Ngươi ra ngoài!”“Hiên ca ca?” Triệu Lan Nhi khó tin nhìn hắn, đi tớiÁnh mắt của Sở Nghi Hiên tối sầm lại, thản nhiên không mang theo chút cảm tình nói “Ngươi đã thấy được cái mình muốn, có thể rời khỏi nơi này rồi!”Triệu Lan Nhi cau mày cười nhạt “Hiên ca ca, ta thật sự không hiểu, nữ nhân này rốt cuộc có cái gì có thể được chàng coi trọng như thế?”Thiên Tình nhìn bọn họ, có chút bất lực, nàng không muốn bị người khác ghen ghét, nàng chỉ muốn im lặng an tĩnh rời đi, không muốn gây phiền toái cho bất cứ người nàoKhóe miệng Triệu Lan Nhi khẽ động, nhìn thấy trong mắt nàng ta mang theo 1 tia phẫn nộ “Hiên ca ca, không phải chàng đã quên sạch 10 năm qua của chúng ta rồi chứ?”Sở Nghi Hiên nghe vậy, trong ngực truyền đến 1 trận đau đớn, hắn cụp mắt, che giấu cảm xúc trong mắtTriệu Lan Nhi nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên tia dao động, thấp giọng nói “Hiên ca ca, Lan nhi đã làm sai điều gì? Sau khi trở về từ Đại Sở, chàng vì sao không quan tâm tới Lan nhi nữa?”Sở Nghi Hiên nhẹ nhàng nhắm mặt lại, rồi bỗng nhiên mở ra, nhìn nàng ta, thản nhiên nói “Lan nhim trẫm nói lại lần nữa, ngươi lập tức rời khỏi nơi này, đừng bức trẫm phải động thủ!”Triệu Lan Nhi cắn răng cười lạnh, hắn vẫn kiên định, nàng cũng không thấy kỳ quái!” Ta biết, chàng yêu thương nàng ta, chàng không hề yêu Lan nhi, có phải không?” Triệu Lan Nhi bén nhọn hỏi “Chàng hung hăng với Lan nhi, có phải điều có chứng minh ở trong lòng chàng, nàng ta đã thay thế vị trí của Lan nhi?”Trong lòng Thiên Tình căng thẳng, sao có thể như vậy “Hoàng hậu nương nương, không phải như ngài nghĩ, tiểu nữ đã có phu gia, thỉnh nương nương đừng hiểu lầm!”“Thảo nhi!” Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình bằng ánh mắt bi thương, lập tức chuyển hướng sang Triệu Lan Nhi, trong mắt lạnh như băng “Lan Nhi, rời khỏi nơi này, ta nói 1 lần cuối cùng! Ta không quan tâm đến ngươi vì vốn dĩ giữa ta và ngươi chẳng có gì, ngươi muốn làm hoàng hậu, ta cho ngươi vị trí hoàng hậu, nhưng mời người đừng đến làm phiền ta nữa!”Lời nói lạnh lùng của hắn làm cho cõi lòng nàng ta như bị ném vào hầm băng.
150 1 loại dự cảm xấu trong nháy mắt ập tới, Sở Nghi Hiên hoảng sợ quay đầu lại, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng động rất nhỏ do lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, hàn quang chợi lóe, máu tươi tuôn ra, thanh kiếm lạnh như băng trong tay Triệu Lan Nhi trong tích tắc cắt qua cổ nàng, máu tươi mãnh liệt phun ra, giống như nước suối phun, thật cao, thật xaĐộng tác vô cùng quyết tuyệt, biểu cảm lạnh như băng“A!” Thiên Tình rốt cuộc cũng tìm lại giọng nói của chính mình, sau khi Triệu Lan Nhi cầm kiếm tự vẫn, máu đỏ ồ ạt phun ra, nhiễm ở mặt sàn dưới chân Triệu Lan Nhi“Lan nhi!” Sở Nghi Hiên hoảng sợ, giận dữ gầm lên, có chút khó có thể đối mặtMáu tươi tí tách chảy ra, Triệu Lan nhi cười khẽ, như thể được giản thoát, nàng nghe thấy 2 tiếng hét to, là Sở Nghi Hiên sao? Hắn cũng hét sao?Sở Nghi Hiên, biểu tình của chàng thật kỳ quái, chàng đang hối hận sao? Đang đau lòng sao? Chàng hẳn sớm đã nghĩ đến kết quá, nhưng là, chàng cho tới bây giờ vẫn chưa hề hiểu ta” Lan…….
151 ” Nàng thật sự chết rồi sao? Ta đã trở thành tội nhân thiên cổ, hoàng thượng, xin ngài cho ta rời đi đi! Ta không muốn có thêm bất cứ người nào bỏ mạng vì ta nữa! Hoàng hậu nương nương chắc hẳn rất yêu ngài nên mới có thể làm nên chuyện quyết tuyệt như thế, nàng nhất định rất tuyệt vọng!” Thiên Tình lẩm bẩm nói, cắn chặt môi, trong lòng 1 mảnh hỗn loạn “Đều tại ta, hại nàng hiểu lầm, ta thực đáng chết~!”Trong đôi mắt xa xăm của Sở Nghi Hiên gợi lên 1 ý cười chua xót, cõi lòng giống như bị ai đâm 1 nhát dao, đau đến mức vô lực chống cự, chậm rãi buông tay ra, đau đớn kịch liệt nói “Thảo nhi, không liên quan đến nàng, là ta làm tổn thương nàng ấy, nàng không cần canh cánh trong lòng, nàng như vậy, lòng ta rất đau!”“Nhưng nàng ấy cũng vì ta mà chết, tâm tình của ta, ngài không hiểu được!”Sở Nghi Hiên không nhịn được mà giữ chặt lấy tay nàng, thấp giọng nói “Ta biết, ta đều biết!”Thiên Tình nhìn hắn, lòng bàn tya hắn lạnh như băng, giống như bàn băng ngàn năm, lạnh đến dọa người, nàng kinh hãi rút tay lại, thản nhiên nói “Hoàng thượng, xin ngài buông tay!”Yết hầu của sở Nghi Hiên giống như bị ai đó dùng lực bóp chặt, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ “Thảo nhi, nàng thật sự không muốn ờ lại nơi nàydù chỉ 1 chút sao? Nàng đối với ta 1 chút tình ý cũng không có sao? Chẳng lẽ nàng đã quên những ngày chúng ta ở bên nhau sao?”Thiên Tình bị cái nhìn kia làm cho bối rối, trong mắt hắn đầy bi thương và thương tâm, làm cho người ta đau lòng, nàng theo bản năng quay mặt đi, nhưng không đành lòng lại nhìn hắn “Hoàng thượng, thả ta đi đi!”Sở Nghi Hiên mím môi, đau lòng nhìn Thiên Tình 1 cái thật sâu, xoay người rời đi, bóng áo trắng như tuyết biến mất trước mắt nàngHắn đi rồi, không nói lời nào, cứ như vậy đi rồi.
152 ” Ngôi vị hoàng đế thật sự mị lực như vậy sao? Vì cái gì mà nhiều hoàng tử đều ham muốn vị trí đó?” Thiên Tình hiểu nam nhân và nữ nhân không giống nhau, nam nhân có dã tâm, cho nên hoàng huynh cũng có giấc mộng hùng bá thiên hạ, chỉ là đã sớm tạ thếSở Nghi Hiên vẫn chưa trả lời thì ngự ý đã tới“Nhanh lên, xem bệnh cho hoàng thượng 1 chút, vết thương của hắn không ổn!” Thiên Tình không khỏi có chút khẩn trươngNgự y mở áo hắn ra, lúc này mới lộ ra da thịt, trên đó ngang dọc 2, 3 vết đao, thoạt nhìn rất khủng bố.
153 Biểu cảm trên mặt hắn chút vặn vẹo, khí quản dần dần tắc nghẹn, toàn thân đều tản mát ra hơi thở âm lãnh, nguy hiểm, giống như là 1 người khác, trong hắc mâu bắn ra tia nhìn quỷ dị, tựa như tất cả mọi cảnh vật trong mắt hắn đều biến thành hư vô, tất cả tình cảm trong lòng hắn đều biến mất, trong đáy lòng chỉ còn lại thân ảnh nhỏ xinh kiaHắn đột nhiên bay lên trời, hán quang chợt lóe, dấu vết tiêu tán trong bóng đêm u tốiLạc Đình Nam nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh của Âu Dương Thanh Minh, nhìn thấy Nghiêm Dịch, liền hỏi “ Vương gia đâu?”” Lạc thiếu gia! Ta cũng đang tìm!”“Tìm nhanh lên!” Lạc Đình Nam nóng vội thập phần, hoàng hậu đã biết tin tức bọn họ trốn đi, chỉ sợ ngay lập tức sẽ phải bùng nổ 1 cuộc nội chiến, nghe nói Tả gia đã tập hợp mấy vạn binh lực, tiến đến kinh thànhCanh năm.
154 Dương điện Nguyệt Hoàng quốc“Sư phụ, giải dược vẫn chưa có sao?” Sở Nghi Hiên nhíu mày hỏi. Tiểu sư phụ gật gật đầu. ” Hoàng Thượng đừng vội, các sư phụ đang nghiên cứu! tiểu nha đầu kia là trọng sinh sao?”” Ân!” Sở Nghi Hiên không có giấu diếm.
155 ” A!” Không có giải dược? Như thế nào có thể? Sở Nghi Hiên cả giận nói:” Nhanh đi gọi tiểu sư phụ đến, nói trẫm mời nàng đến!”Thị nữ lập tức lĩnh mệnh rời điTrong mơ hồ, cảm thấy dưới hạ thể có 1 dòng nhiệt lưu tràn ra, sắc mặt Thiên Tình càng thêm khó coi, càng lúc càng nóng, toàn thân giống như bị lửa thiêu đốtThấy nàng như thế, Sở Nghi Hiên đau lòng thấp giọng nói “Thảo nhi?”” Ngươi mau đi ra ngoài!” Lời nói thoát ra từ hai hàm răng cắn chặt, hai tay Thiên Tình chậm rãi nắm chặt lại, cố gắng đè nén, khuôn mặt vốn đã tái nhợt giờ phút này lại mơ hồ ửng đỏ lên.
156 Nghe vậy, sắc mặt Thiên Tình thoắt cái tái nhợt, thân thể không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, đầu óc nàng quay cuồng, làm sao bây giờ? Nàng nên làm sao bây giờ? “Tiểu sư phụ, cầu xin ngươi, nếu không có giải dược thì cứ giết ta đi, cho dù Hoàng thượng hay là 1 người khác thay ta giải độc, ta cũng không thể tiếp tục sống trên thế gian này! Ta còn mặt mũi nào để sống!”Sở Nghi Hiên chạy như điên về, nhìn thấy tiểu sư phụ đang ở trong đại điện, lập tức khẩn trương nói “Tiểu sư phụ, mau cứu Thảo nhi, ngài mau lấy giải dược ra!”” Không có giải dược a! Hoàng Thượng, đây là ‘kiếp này duy nhất’, không có giải dược!” Tiểu sư phụ khó xử lắc đầu.
157 Trong lòng Sở Nghi Hiên hiểu được, Triệu thừa tướng đến đây tất yếu là vì chuyện của Triệu Lan Nhi, việc nàng tự vẫn có trách nhiệm của hắn, trong lòng hắn có chút hổ thẹn.
158 “Thảo nhi, thật sự không liên quan gì đến nàng đâu, nàng hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta nói các sư phụ giải độc cho nàng rồi, khi độc giải xong, ta sẽ cho nàng đi, độc đưa giải, nàng đừng mong rời đi!”“Nhưng là…” Thiên Tình vẫn có chút lo lắng“Không có nhưng là, hôm nay nàng không có hộc máu đúng không? Vậy thuốc của tiểu sư phụ đã có tác dụng?” Sở Nghi Hiên cười nói “Ta còn có tấu chương phải phê duyệt, nàng nghỉ ngơi đi, chờ ta phê tấu chương xong sẽ đến với nàng! Chuyện ta đáp ứng ta sẽ làm được, nói thả nàng thì nhất định sẽ làm!”Sở Nghi Hiên nhìn nàng 1 cái thật sâu, quyết nhiên xoay người, nhanh chóng rời đi.
159 Hắn muốn mạng của ai vốn rất đơn giản! 1 vương gia muốn giết người thì có gì khó, chỉ là hắn tự miệng nói ra, Thiên Tình cảm thấy đau lòng. Hắn thoạt nhìn ấm áp như mặt trời như thế“Ngươi có biết không, thay vì làm 1 người không biết nghe lời thì chi bằng nghe ta nói?” Hắn nghiêng người tới gần nàng, chỉ cách khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khoảng nửa tấc, hơi thở nóng rực phả lên hai gò má nàng “Hoàng tẩu, lời ta nói với ngươi, ngươi phải đáp ứng a!”Thiên Tình lùi ra sau, lại phát hiện đã đụng tới cửa, không còn đường lui” Ân, nhìn gần, ngươi cũng coi như xinh đẹp, ngươi không miêu mi họa nhãn [trang điểm] sao?” Hắn trực tiếp nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lại phát ra tia ấm ápThiên Tình nhẹ nhàng đẩy hắn một chút,” Vương gia, ngươi đang làm gì? Khổ qua không ngọt [ta chẳng hiểu tại sao lại có câu này ==]”“Ta thích ăn khổ qua đắng!” Sở Tường Thụy bá đạo nóiHắn xáp lại gần “Ưm, trên người ngươi có hương vị của mẫu hậu ta, ưm, thực thanh tân!”Nói xong còn cố gắng hít hai hơi thật sâu, động tác trẻ con của hắn làm Thiên Tình không đành lòng từ chối hắn, chỉ lắp bắp nói “Vương gia, ngươi?”Sở Tường Thụy nhướn mày, cao ngạo người “Sao ngươi không bị dọa?”“Dọa cái gì?” Thiên Tình lại nhíu mi.
160 Thị nữ gật đầu. ”Bẩm hoàng thượng, Thụy vương gia muốn cô nương ấy làm hoàng tẩu!”” Nga!” Vẻ mặt căng thẳng của Sở Nghi Hiên rốt cuộc cũng thả lỏng xuống “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”Nói xong, Sở Nghi Hiên rời đi nhanh như 1 cơn gió.