1 “Ê, Jool, có húc hích tái nông và nàm neo nời taokhông thì bảo! 1 Ngay! Bằng không, thề có Chúa, tao sẽ…”Một cú vụt hung bạo từ cái cẳng tay chắc nịch kếtthúc lời đe dọa.
2 Hai ngày sau Jewel đứng dưới chân khung giường sắthoen rỉ, vừa cắn môi dưới vừa nhìn cha Simon, người linh mục già lang thang vàotận sâu những khu ổ chuột của Whitechapel để tìm kiếm những linh hồn cần cứu rỗi,tiến hành những nghi thức cuối cùng với chàng thanh niên tóc vàng hoe đang hấphối.
3 Mưa lạnh buốt thấm qua chiếc khăn choàng mỏng màJewel quàng bên ngoài cái váy lụa đỏ. Cô ướt như chuột lột, những lọn tóc đen rủxuống từ búi tóc bới cao thanh lịch mà cô đã dành khá nhiều thời gian trướcgương để hoàn thành giờ rũ rượi như mấy cái đuôi chuột trên chiếc cổ trắng muốtđể trần của cô.
4 Ánh mắt bá tước quay lại chiếu vào Jewel một cáchchán chường. “Thế đấy, cô gái, tôi hy vọng cô đủ khả năng đảm đương chuyện nàyvì giờ đây chúng ta đã chung một thuyền.
5 Khi cô gái đi rồi, Sebastian Peyton, bá tướcMoorland đời thứ tám, quay lại chiếc ghế sau bàn làm việc và ngồi xuống, độtnhiên cảm thấy mệt mỏi. Bàn tay anh tự động với hộp xì gà bằng ngọc trai đựngnhững điếu xén hai đầu màu nâu – một trong những thói xấu khó bỏ của anh.
6 “Tôi đã bảo rồi, tôi không nàm được!” Jewel trợn mắtnhìn ba người ph ụ nữ đang quan sát cô với các mức độ khác nhau của khinh thườngxen lẫn tức giận. “Ông chủ bảo cô phải tắm, Cô Julia, và cô sẽ tắm.
7 Sáng hôm sau Jewel ăn vận chỉnh tề và đứng ở sảnhchính hơn mười lăm phút với một người hầu mặt dửng dưng trước khi bá tước xuốngdưới nhà. Mặc dù mức độ hiểu biết của cô rất sơ sài nhưng cô vẫn cảm thấy sẽkhông khôn ngoan khi bắt anh ta phải đợi.
8 Sau chuyến đi khổ sở, Jewel phấn khởi hẳn lên khi điểmđến của họ – đống đá xám khổng lồ tựa vào vách núi – hiệ n ra dưới những đámmây màu xám đang che phủ cả một vùng.
9 Năm ngày sau Jewel vẫn chờ đợi bị đánh thức khỏi giấcngủ bởi những tiếng thét kinh hãi của một cô bé con. Nhưng mãi không thấy xảyra. Thay vào đó cô lại khó ngủ vì quá yên tĩnh; cả đời cô đã quen với tiếng ồnào và hối hả của thành phố bao quanh cô trong giấc ngủ rồi.
10 Đến sáng hôm sau thì Jewel không thể chịu đựng thêmnữa. Cô phải biết được sự thật đằng sau lời nói của bá tước. Anh ta có giết vợthật không? Có thể cô ấy đã chết trong khi sinh nở, và anh ta cảm thấy mình cólỗi? Cứ ngồi suy đoán thế này thật vô ích.
11 Đúng như bá tước đã báo trước, một gia sư được tuyểnchỉ trong vòng một tuần. Bà Thomas là một quả phụ trung niên với tấm lưng thẳngđuỗn, mũi dài, và rất nhanh chóng bà ta nhìn qua nó xuống Jewel.
12 Qúa bồn chồn và háo hức, thế nên chưa tới bảy giờ tối,Jewel đã có mặt ở căn phòng vàng. Emily và bà Thomas đã cùng nhau dồn hết sức lực để lộtxác cho cô cả bên trong lẫn bên ngoài.
13 “… Và cô bôi nhọ tôi. Bôi tro trát trấu vào mặt tôi!Tôi còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên trước mặt đức ngài nữa…Jewel đã nghe bài thuyết giáo của bà Thomas suốt cảbuổi sáng và giờ đã ngả sang chiều.
14 Thời gian còn lại của mùa xuân và mùa hè năm ấy,Jewel Combs dần dần biến mất. Vị trí của cô bị trám chỗ một cách chậm chạp, khókhăn, nhưng cuối cùng cũng hoàn tất bằng Julia Stratham, người (gần như) là mộtquý cô đến từng centimet.
15 Đứng tần ngần giây lát trước cánh cửa đóng chặt, côhít một hơi và bước vào mà không gõ cửa. Đêm càng lúc càng lạnh. Lò sưởi đượcnhen nhóm lên để chống lại cái lạnh, giời đã tàn, chỉ còn những viên than hồngâm ỉ là nguồn sáng duy nhất của căn phòng.
16 Sau đó một lúc lâu, mắt Julia nhấp nháy mở ra trướcâm thanh của tiếng ngáy đều đều. Ban đầu cô chớp mắt chếnh choáng. Rồi dần dầncảm nhận được một trọng lượng nặng như chì nằm dài trên người cô, ấn cô xuống tấmthảm.
17 Sebastian mang tâm trạng u ám đến Grosvenor Square. Tâm tính của anh cũng chẳng khá hơn trước cảnh tượng mọi ô cửa sổ trong nhà anhđều sáng đèn, một dấu hiệu không thể nhầm lẫn là trong nhà đang tổ chức tiệc.
18 Thời gian còn lại của mùa thu năm ấy trôi qua yên ổnđối với Julia. Sau vài tuần đầu tiên rõ ràng rằng Sebastian không có ý định trởvề và giải thích những hành động của anh, cơn giận của cô cũng nguôi dần vàkhông nghĩ về anh thêm giây nào.
19 Chuyế n đi tới London tron g cỗ xe ngựa kín mít màSebastian gửì đến cho cô mất tận hai ngày chỉ với mỗi Emily tháp tùng. Cả đời sốngở nông thôn, cô gái phấn khích trước chuyến viễn du đầu tiên giúp cô vượt quaranh giới Bi shop ’ s Lynn , liến g thoắng luôn miệng, la lên trước tất cả mọithứ mình nhìn thấy làm Julia điên cả đầu.
20 Ý nghĩ đầu tiên của anh là cô đã thay đổi. Cô mở cánh cửa phòng khách và đứng đó một lúc, thânhình mảnh mai của cô nổi rõ bởi ánh sáng từ ngọn đèn chùm trong hành lang.