1 Buổi tối, tại khách sạn thế kỷ Lane. Đứng bên ngoài phòng dành cho tổng thống, trong đầu Thanh Thần đã sớm choáng váng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào số phòng trước cửa, khóe miệng khẽ giương lên: “2308”Bàn tay nhỏ bé cầm nắm cửa, nhẹ nhàng vặn 1 cái, cửa phòng cứ như vậy mở ra.
2 Tay chắp trước ngực, Thanh Thần liền nhìn phía dưới của anh ta mà thương lượng: rất nhanh sẽ được giải phóng thôi, anh phải ngoan ngoãn nghe lời! không được giãy giụa, không được phản kháng! Không nghe lời, tôi liền………”Thanh Thần cố ý làm mặt cười xấu xa, muốn nói lại thôi, giọng nói mặc dù trời cho hồn nhiên, lại làm cho người đàn ông trong mắt bị khiêu khích đến phát điên.
3 Đôi tay nhỏ bé vô lực mà đánh, Thanh Thần ra sức đánh anh một trận, cố gắng đẩy người đàn ông đang đè trên người cô ra, nhưng mà một chút sức lực cũng không thể dùng được.
4 Khi màn đêm buông xuống lần nữa, ánh trăng nhu hòa rọi vào người tham ngủ trên giường, đem chiếc giường màu trắng nhuộm thành mặt biển vàng. Rốt cuộc, lông mi như hai cánh bướm đang bay bỗng giật giật, Thanh Thần lười biếng quơ cánh tay ra khỏi chăn, đau nhức trên người truyền đến làm cho cô không nhịn được mà nhếch nhếch miệng: “Thật là đau…”A, thật là kỳ lạ, rõ ràng cô vừa mới ngủ dậy, tại sao lại có cảm giác mệt như vậy chứ? Hơn nữa, từ đầu tới chân giống như bị xe tải cán qua, đau muốn chết đi! Liền….
5 Hít mũi một cái, Thanh Thần đề phòng nhìn theo hướng truyền tới giọng nói đó, đôi tay nắm chặt chiếc chăn trước ngực, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi:”Anh….
6 Lời nói của Mộ Thanh Thần làm cho sắc mặt người đàn ông vốn đã xanh mét giờ càng khó coi hơn, giờ phút này anh đang cố gắng kiềm chế toàn bộ lửa giận đang bộc phát.
7 “…. ” Tâm trạng vừa trầm xuống. Lời nói người đàn ông giống như tảng đá bỏ vào trong hồ, trong lòng Thanh Thần có rất nhiều bối rối……. Mặc dù biết, là Tống Vũ Phàm không muốn chấp nhận món nợ này, nhưng cô cũng bị dọa không nhẹ, nhất thời Thanh Thần không có hơi sức mà đi phản bác lại lời nói dối của anh.
8 “Chị……” giọng nói quen thuộc, làm cho Thanh Thần nở nụ cười, cổ tay lôi người vừa tới siết chặt, Thanh Thần linh hoạt xoay người, đối mặt với khuôn mặt người vừa đến kia, vui mừng suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Chị Tô Họa, chị đã về rồi!”“Nói nhảm” nhéo gương mặt Thanh Thần, trên mặt Tô Họa hiện lên nụ cười xán lạn: “Chị nói, em gái Mộ, em có lầm hay không, gọi điện thoại cho em, bây giờ em mới tới!”Le lưỡi một cái, Thanh Thần đẩy tay Tô Hoa, làm nũng đem đầu đặt lên cổ cô ấy: “Chị gọi điện thoại cho em vào lúc 4 giờ sáng chứ sao.
9 Hai tay run rẩy mở tờ báo ra, khi tầm mắt Thanh Thần nhìn vào tin tức ở trang bìa thì nước mắt cố nén đã lâu, cuối cùng không nhịn được nữa mà rơi xuống!“Nhị thiếu gia tập đoàn Tống thị cùng tài nữ âm nhạc Mộ Hân Đồng cử hành lễ đính hôn hạnh phúc”Tựa đề, từng tờ đều đăng ảnh chụp cảnh thân mật của hai vợ chồng chưa cưới, càng làm cho tâm trạng Thanh Thần nhói lên, làm sao có thể? Chị… làm sao có thể cùng Tống Vũ Phàm đính hôn thành công chứ?Cô rõ ràng theo kế hoạch của chị, mang Tống Vũ Phàm vào một căn phòng, mặc dù…mặc dù…dùng chuyện này để làm điều để giữ hắn ở lại, nhưng đây là kế hoạch của bọn cô…Nếu ở bên cạnh cô thì Tống Vũ Phàm làm sao có thể xuất hiện trong tiệc đính hôn được, làm sao có thể?Mộ Thanh Thần không dám tin vào hai mắt mình, giống như nổi điên mà lật tung tờ báo trong tay, hi vọng có thể từ trong đó tìm được câu trả lời chính xác.
10 “Tiểu thư, cầu xin cô nói cho tôi biết…ở khách sạn của cô dịch vụ tổng đài có ghi chép, gian phòng có vị khách nào vào ở, các cô cũng có thể tra được, phải vậy không?Trong đại sảnh khách sạn thế kỷ Lane, Mộ Thanh Thần nước mắt như mưa nhìn cô gái trước quầy phục vụ, van xin để có thể biết được một chút thông tin về đêm đó từ trong miệng cô ấy.
11 Đứng dậy, kéo tay Thanh Thần, Tô Họa không nói câu nào, liền kéo cô đi ra bên ngoài khách sạn…. “Chị Tô Họa…” Thanh Thần bị Tô Họa làm ơ hồ, không biết chị ấy định làm gì: “Chị Tô Họa, chúng ta đi đâu vậy”Ánh mắt tức giận nhìn Thanh Thần một cái, Tô Họa oán hận mà hạ thấp giọng nói xuống: “Nói nhảm, đương nhiên là đi bệnh viện”"Bệnh viện?” Thanh THần nhíu mày, có chút khó khăn nói: “Tại sao.
12 “Không xong, không xong… tiểu thư không xong, nhanh một chút thông báo cho thiếu gia, nhanh đi mời bác sĩ……”Y tá từ trong biệt thực chạy vội vã, hướng tới người đàn ông đi giày Tây đang đứng bên ngoài biệt thự, không khí hỗn loạn trước một mảnh yên tĩnh.
13 “Buông tôi ra…. . buông tôi ra……” Tô Họa bị thủ hạ của Dịch Hàn xách lên, cho dù bị người đàn ông cao lớn kẹp chặt hai bên, nhưng một chút cũng không yên tĩnh……hai chân không chạm đất đấm đá không ngừng, liều mạng mà muốn trốn thoát khỏi sự khống chế của họ.
14 Người đàn ông mặc áo xám vẫn lanh lùng mà không nói gì, ánh mắt thâm thúy cùng sắc bén cứ nhìn chằm chằm trên người Thanh Thần, làm cho người khác không nhìn ra một chút bí hiểm nào.
15 Nhận lấy hóa đơn, đôi tay nhỏ bé của Thanh Thần khẽ run, thì ra là, bọn họ giam mình ở lại chỗ này, chính vì muốn tìm cô để bồi thường. 6,8 triệu dola….
16 Hành động ngoài dự đoán của Mạc Lãnh Tiêu làm Thanh Thần sợ hết hồn, đôi tay nhỏ bé liều mạng mà đẩy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch hiện lên đầy sự sợ hãi.
17 Cuối cùng là muốn cô làm gì chứ? Bọn họ vốn là hai người xa lạ, tại sao phải có những hành động thân mật giữa bọn họ như vậy!“Cô sợ tôi sao? Hả?” Không nhận được câu trả lời, Mạc Lãnh Tiêu tiếp tục hỏi.
18 Thái độ của cô, cũng không ảnh hưởng tới Mạc Lãnh Tiêu quá nhiều. Bàn tay bóp nhẹ cằm của cô, ánh mắt Mạc Lãnh Tiêu ở trong bóng tối càng sâu thẳm tà mị hơn.
19 Cô chấp nhận đền tiền, cô chấp nhận đền dù táng gia bại sản cũng đền! Cùng với người đàn ông này dây dưa nữa, cô không chết cũng bị điên thôi. Nếu như anh thật sự là ma quỷ cô cũng không sợ, cô quyết định liều mạng với anh!Thà làm ngọc nát hơn để ngói lành! Cô nhất định phải rời đi ngay bây giờ.
20 “Không đúng nha…. . anh ta họ Mạc, cậu cũng họ Mạc…. . hai người các cậu sẽ không có quan hệ với nhau chứ?”“Đi thôi. ” Không trả lời câu hỏi của Tô Họa.