41 Không chú ý tới sự kinh ngạc của mình, Mạc Lãnh Tiêu vẫn lạnh lùng đứng tại chỗ, chân mày cũng lười biếng mà nhíu chặt, giống như không có chuyện gì xảy ra, bản thân cũng chưa từng bị thương.
42 Ánh mặt trời miễn cưỡng chiếu vào phòng bệnh, bao phủ trên mặt người con gái điềm tĩnh đang ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét thanh lịch tao nhã tuyệt trần, được ánh nắng ban mai ấm áp hỗ trợ, làm cho hình ảnh này giống như thiên sứ trong mơ, mộng ảo có chút không chân thật.
43 "Mạc đại thiếu gia thân mến, cậu không có việc gì chứ? Cậu đi tham gia tiệc khiêu vũ, tôi biết ngay có vấn đề. . . . . . Thì ra, cậu thật vì tiểu nha đầu kia.
44 Cùng ở chung dưới một mái nhà, bọn họ vẫn không tiếp xúc quá nhiều, mỗi người trải qua cuộc sống của riêng mình. Thật ra thì, cuộc sống của anh, cô không quen, không có khả năng, cũng không muốn tham gia.
45 Mặc dù thói quen của anh không thú vị nhưng Lâm Sách vẫn thở dài: "Tôi nói Mạc Lãnh Tiêu tiên sinh ở chung với cô gái nhỏ kia cuộc sống vui vẻ chứ?"Mạc Lãnh Tiêu thu lại vẻ mặt chỉ trầm mặc nhìn cậu ta.
46 Trong lòng có chút phiền não Mạc Lãnh Tiêu đứng lên vừa chuẩn bị gọi điện thoại tìm người thì cửa chính phòng khách đã mở ra. Khuôn mặt Thanh Thần đông lạnh đỏ bừng trong tay giơ lên một cái bánh ga tô, "Trời ạ bên ngoài lạnh lắm chết rét tôi a.
47 Anh ăn cơm xong ngồi ở trên ghế sa lon tiếp tục xem TV Mộ Thanh Thần cố chấp muốn ngồi cùng anh lại mệt mỏi không mở mắt được, cố gắng chống đỡ một lát nhưng cuối cùng vẫn ngã lên bả vai của anh ngủ thiếp đi.
48 Càng nghĩ càng không ra ngay cả đi học cũng mất hồn luôn. Lắc đầu một cái Thanh Thần không ình suy nghĩ tiếp những thứ tạp nham kia nữa đi theo dòng người ra khỏi giảng đường hít một hơi thật sâu.
49 Ngộ nhỡ ngã bệnh té xỉu ở trong nhà cũng không có người phát hiện! Ai người này làm sao lại tâm địa sắt đá như vậy?"Nhìn cô ấy chỉ vì Tiểu Nhược. " Mạc Lãnh Tiêu đứng dậy cũng không quay đầu lại đi thẳng.
50 "Tôi không có chuyện gì. Chỉ không muốn đi bệnh viện anh đừng để ý đến tôi. ""Tôi gọi thầy thuốc đến đây. " Thanh âm của anh rét lạnh mấy phần nhưng vẫn lui bước.
51 Bởi vì cử động của anh khiến Thanh Thần sửng sốt, nhưng sững sờ kinh hoảng này chỉ giằng co ngắn ngủn một giây. Cũng kháng cự cũng giãy giụa nhưng bị anh đè ở trên vách tường cô chỉ nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt của mình lại.
52 "Tôi. . Tay của tôi có một chút đau!" Thanh Thần mở miệng thở gấp tay phải truyền đến một trận đau. Mạc Lãnh Tiêu cau mày nhìn cô đắm chìm trong trong khát vọng, bộ dáng ấy chính là tuyệt đẹp.
53 "Tô Lạp cậu xem. Cô ta chính là vợ chưa cưới của Mạc thiếu gia? Nghe nói Mạc thiếu gia ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn cũng là vì đợi cô ta lớn lên. "Mộ Thanh Thần cầm trong tay ly thủy có nước tinh trái cây giả vờ không nghe người bên cạnh nghị luận về cô, lông mày thanh tú mơ hồ nhíu lại.
54 Đột nhiên phát ra thanh âm dọa Thanh Thần giật mình, thân thể bị ôm ở trong ngực anh không khỏi lui về phía sau. Bàn tay ôm eo của cô để cho cả thân thể cô gắt gao chống đỡ trên lồng ngực vững chắc của anh.
55 Bởi vì chỉ có đem một người khắc thật sâu vào trong lòng mới có thể khiến một người đàn ông lạnh lùng toát ra dịu dàng, bá đạo lại không có vẻ mặt đối xử phức tạp.
56 Bệnh viện Tư Lạc Khắc, trong phòng bệnh Mạc Lãnh Tiêu ngồi ở bên giường bệnh, giữa hai lông mày lộ ra thâm trầm không kìm được: "Tiểu Nhược em chừng nào thì mới nguyện tỉnh lại?"Cô gái vẫn như cũ nặng nề nhắm hai mắt, tiếng hít thở đều đều là câu trả lời duy nhất cho anh.
57 Tan học Thanh Thần đi đến nhà để xe, đứng ở trước xe đạp của mình bấm điện thoại của Mạc Lãnh Tiêu. Lần này anh trở lại quan hệ giữa bọn họ giống như tốt hơn rất nhiều.
58 Thân thể hơi ngẩn ra còn không có lên tiếng thanh âm một người khác cung kính cứ như vậy chen vào. "Thiếu gia. "Mạc Lãnh Tiêu xoay người nhận lấy cái túi của thuộc hạ đưa đến quơ quơ ở trước mặt Thanh Thần.
59 "Được. " Trầm thấp đáp trả lần nữa bước chân bước đi. "Lãnh. " Được anh nhận lời cô lại một lần nữa gọi anh. "Được. " Cô hơi nghiêng mặt qua nhìn vẻ mặt mông lung của anh.
60 Mạc Lãnh Tiêu họp xong đem tài liệu tùy ý ném một cái lên trên bàn, lật xem điện thoại di động nhìn không một tin tức. Chân mày nhẹ chau lại, bàn tay lười biếng bám lấy cằm thở ra một hơi thật sâu.