21 “Ong”. Lời tỏ tình của Mạc Triển Phong làm đầu óc Thanh Thần trống rỗng, lúc này ngoại trừ biết tim của cô sắp nhảy ra khỏi cơ thể thì trong nhất thời Thanh Thần đã mất đi năng lực suy nghĩ.
22 Ở trong phòng Thanh Thần không còn chút sức lực nào mà nằm trên giường, trong ngực ôm gấu bông khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại một đống. Ngồi trên giường Tô Họa vuốt vuốt Thanh Thần bỗng khẽ thở dài: “Làm sao lại chạy vào đây rồi?”Thanh Thần lật người ánh mắt mở to chớp cũng không chớp mà nhìn về trước, hai đầu mày xinh đẹp nhưng nhăn lại làm cho người ta đau lòng: “Chị Tô Họa….
23 Ban đêm tiếng đàn vi-ô-lông vang lên khúc nhạc du dương, trong căn phòng có những tấm kính thủy tinh nồng nàn mùi cà phê, quán cà phê này là nơi tấp nập nhất thành phố Y Thành nên quán lúc nào cũng đầy ắp khách hàng.
24 “Đừng tưởng rằng giả vờ hiền lành thì có thể lừa gạt tôi. ” Liếc mắt, trên mặt Từ Lệ Dung tràn đầy sự kinh bỉ: “Cô có thể tạm thời lừa gạt Triển Phong, muốn gạt tôi, cô còn phải học nhiều!”“Bác gái….
25 “Anh Triển Phong…thật xin lỗi!”. Nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống đất, hai vai Thanh Thần run rẩy không ngửng, giọng nói không còn chút hơi sức.
26 Sấm lóe lên một đường màu trắng giống như thanh kiếm đang xẹt qua, sét phát ra tiếng nổ ù ù giống như tiếng trống giữa không trung. Từng giọt mưa rơi tí tách, tiếng vang vừa xa vừa gần.
27 Mưa rơi đã lâu cuối cùng trời quang mây tạnh. Tan học, Thanh Thần ôm sách trước ngực đi theo đám người tới cổng trường. “Thanh Thần” cánh tay mảnh khảnh khoác qua vai Thanh Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng rực rỡ của Tô Họa nhanh chóng chạy tới: “Chiều nay em không có tiết…Hôm nay là sinh nhật của Triển Phong, các em chuẩn bị đi chỗ nào ăn mừng a?”Sau khi Tô Họa trở lại Y Thành liền tới trường Đại học của Thanh Thần đọc sách cùng cô, Thanh Thần đọc sách năm đầu, Tô Họa đọc sách dành cho năm tư.
28 Dứng trước cổng trường, Mộ Thanh Thần vừa nhìn bài thi trong tay vừa chờ Tô Họa. “Mộ tiểu thư!”Bên tai bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên làm Thanh Thần không hề chuẩn bị mà sợ hết hồn.
29 Lời nói của Mạc Lãnh Tiêu làm cơ thể Thanh Thần chợt ngơ ngẩn. Ở trong bệnh viện anh rõ ràng có nói chuyện đền tiền sẽ không nhắc lại nữa, hôm nay anh lại nói: “Tôi không nhớ rõ”, biểu hiện này là có ý gì?Chẳng lẽ anh muốn lật lọng phản bội lời đã nói sao?Con ngươi màu đen chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai bức người của Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần chợt có cảm giác như dê vào miệng cọp, cô cảm thấy bị lừa.
30 Không biết vì cái gì mà tiếng nói của người đàn ông lại đề cao tới mấy dB làm tài xế ở phía trước hoảng sợ mà rụt cổ một cái: “Tôi nói không cho phép là không cho phép”.
31 Xe ngừng lại ở trước cửa tiệm thời trang đầy hoa lệ. Đi theo sau lưng Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần cúi thấp đầu đứng trước tủ kính bên ngoài nhìn mũi giày của mình, giống như một đứa trẻ phạm tội.
32 Gật đầu một cái Thanh Thần đem tầm mắt nhìn cảnh vật di chuyển ngoài cửa sổ, trên danh nghĩa cô là vợ chưa cưới của anh, cùng anh xuất hiện ở tiệc khiêu vũ là trách nhiệm của cô, cô không thể từ chối.
33 “Không được làm vậy!"Hành động phóng đãng của người đàn ông xa lạ làm Thanh Thần thét chói tai. "Tôi làm sao chứ? Tôi chỉ muốn làm bạn với em thôi!” Giọng nói tà ác của người đàn ông còn thuận theo tư thế mà ôm bờ vai cô kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
34 Đem Thanh Thần ôm vào trong ngực bước nhanh rời khỏi nơi không vui này. Ra đến bên ngoài biệt thự, Mạc Lãnh Tiêu thả Thanh Thần vào trong xe, trong ánh mắt đen tối còn có một mảnh lạnh lẽo.
35 "Tôi cho tôi là cái gì chứ? Tôi cho là…ít nhất, tôi còn là con người, ở trong mắt anh tôi biết rõ tôi cái gì cũng không phải. ” Tiếng nói nỉ non, trong giọng nói Thanh Thần tràn đầy đau đớn: “Thật ra thì Mạc Lãnh Tiêu đối với tôi mà nói, anh cũng không phải là cái gì hết! Không là gì hết!”Câu nói cuối cùng cô như hét lên, phát tiết hết những uất ức trong lòng mình.
36 Loại xúc cảm thanh sạch cùng ngọt ngào đó men theo hơi thở mà nhanh chóng dây dưa một cách tràn đầy. Cho tới lúc hô hấp của cô không vững nữa anh mới hơi buông cánh môi của cô ra, liếm thật nhẹ môi dưới mềm mại của cô, nhìn hai mắt đẫm lệ, giọng nói bá đạo của Mạc Lãnh Tiêu lại chứa đựng sự dịu dàng: “Không có chuyện gì là tôi không thể làm.
37 "Dạ…cậu chủ” có vẻ ngập ngừng nhưng Ngả Mễ vẫn nghe lời giao phó. Nhắm mắt một cái, Mạc Lãnh Tiêu đứng lên đi tới phía ánh đèn le lói trong phòng tắm.
38 Là cô đã khơi dậy lửa giận của anh, sự tỉnh táo, trầm ổn mọi ngày đã biến mất không sót lại gì, Mạc Lãnh Tiêu giờ đây chỉ muốn cho người phụ nữ này biết, anh không phải dễ để cô khiêu khích.
39 Cơ thể Mạc Lãnh Tiêu che khuất Mộ Thanh Thần, bàn tay ấm áp ở trên người cô mà di chuyển, đến lúc áo mất đi cũng mang theo cuồng vọng không thể kháng cự.
40 Thành phố Ninh Hải vào mùa đông là thế giới một màu trắng. Dưới ánh đèn đường Mộ Thanh Thần mới đi đưa hàng xong dừng lại nhìn một bông tuyết bay lượn trên ngọn cây cách đó không xa mà ngẩn người.